Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 139 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Một khắc kia khi dị năng Kim Thượng Ngọc xâm nhập vào cơ thể, Đậu Hằng căng cứng người, cưỡng chế áp xuống dục vọng muốn công kích đối phương, nếu hắn là một con dã thú, thì lúc này khẳng định lông tóc đã dựng hết lên, ngao ngao gào rống. Kim Thượng Ngọc cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ người nam nhân, lập tức gia tăng tốc độ phóng dị năng ra, mau chóng chữa khỏi cho hắn.



“Được rồi.” Cô vội vàng lau mồ hôi lạnh trên thái dương, lui về cách xa Đậu Hằng. Cô là niệm lực hệ, rất mẫn cảm với các biến hóa cảm xúc của người khác. Chỉ cần liếc mắt một cái cô đã biết, sự nguy hiểm của Đậu Hằng tuyệt không thua gì ca ca, bởi khi hắn nhìn cô, trong mắt hắn thỉnh thoảng sẽ lóe lên đề phòng cùng hung ác như dã thú vậy.



Nhưng mà, nam nhân thiên tính hung ác như vậy đứng trước mặt lại ôn nhu đến khó tin. Cung Lê Hân nhất định là một tên Thuần Thú Sư, nhất định thế! Lại nhìn qua ca ca lui về ngoan ngoãn nhu thuận đứng cạnh thiếu niên, Kim Thượng Ngọc siết tay thầm nghĩ.



“Nhanh thật.” Cung Lê Hân bước lên trước khẽ vuốt làn da đã trơn nhẵn như ban đầu của nam nhân, thấp giọng cảm thán.



Cơ bắp trên lưng Đậu Hằng lại căng cứng, nhưng không phải vì đề phòng, mà vì ngón tay hơi run của thiếu niên mang đến cảm giác ấm áp khiến hắn say mê. Hắn buông mi, không để lộ cảm xúc ra ngoài, đợi cho thiếu niên sờ đủ mới thả vạt áo xuống, trầm mặc đứng cạnh thiếu niên. (ko cho ai sờ chứ vk êu sờ thì tất nhiên phải cho chớ XD )



“Đi thôi.” Cung Lê Hân cười cười xoa đầu Kim Thượng Huy, nhấc chân muốn đi ra cửa.



“A, khoan đã!” Kim Thượng Ngọc ngăn hai người lại, vội vàng mở miệng,”Cậu cứ thế để anh ta đi? Chẳng phải ban đầu chúng ta đã bàn rồi sao, có thể dẫn người đến trị thương, bất quá phải xóa bỏ ký ức bọn họ. Nhỡ anh ta nói bí mật của tôi ra thì sao? Chẳng phải tôi sẽ biến thành miếng mỡ để người người tranh đoạt sao? Đến lúc đó người gặp nạn sẽ không riêng gì tôi, mà còn có cậu! Còn có toàn bộ Trường Xà đảo này!”



Nghe thấy bốn chữ “xóa bỏ ký ức”, Đậu Hằng đột ngột quay đầu nhìn Kim Thượng Ngọc, đôi tử mâu phóng ra hàn quang băng lãnh tận xương tủy, ngón tay khẽ run phát ra tiếng ‘tách tách’, nhìn kỹ sẽ thấy dường như có dòng điện lưu đang ngầm phát động. Những thứ trước kia đối với hắn không quan trọng, muốn quên cứ quên, nhưng những ký ức liên quan đến Cung Lê Hân là thứ hắn quý trọng nhất, hắn không thể chấp nhận được bất cứ kẻ nào đụng vào nó.



“Đừng..đừng động thủ, có gì chúng ta từ từ nói.” Kim Thượng Ngọc kinh hãi lui về sau hai bước, nơm nớp lo sợ mở miệng, tinh thần lực của nam nhân này rất mạnh, có thể so được với Cung Lê Hân, niệm lực của cô căn bản không thể làm gì được đối phương.



Kim Thượng Huy cảm nhận được sát khí của Đậu Hằng, che chắn trước người Kim Thượng Ngọc rống lên, hai tay để trước người, giương móng tay sắc nhọn ra, làm thành một bộ dáng trong trạng thái tùy thời công kích.



“Tiểu Huy lui ra.” Cung Lê Hân quát mắng.




“Giết cự mãng, thì hỏa nha sẽ không còn thiên địch, chúng sẽ điên cuồng sản sinh, cả hòn đảo sẽ biến thành Địa Ngục Đen.” Kim Thượng Ngọc phất tay phủ quyết.



“Vậy thì giết tất cả cự mãng và hỏa nha luôn.” Cung Lê Hân mím môi cân nhắc, lại mở miệng.



“Hỏa nha không thể giết hết được, cậu nhìn xem, lại bay tới một đám kìa. Hải vực phụ cận Trường Xà đảo có vô số Piranha, Piranha là thức ăn ưa thích của hỏa nha, hòn đảo không nghi ngờ gì chính là thiên đường của chúng, cậu giết một đàn thì sẽ đưa tới một đàn khác. Có đàn hỏa nha ở đây, cự mãng lân cận cũng sẽ đuổi tới, dùng dằng không đi. Đây chính là một chuỗi thức ăn, luôn sinh sôi không ngừng.” Kim Thượng Ngọc chỉ vào một đàn hỏa nha từ trên không phía xa đang bay tới gần, giọng nói đầy uể oải cùng bất đắc dĩ. Sức mạnh thiên nhiên a, con người không thể kháng cự được.



“Thế thì chuẩn bị di chuyển đi. Cho cô một tháng chuẩn bị, phải mau chóng tạo ra những loại thuốc cần thiết, còn có, đề cao thực lực của cô lên nữa, còn quá yếu.” Cung Lê Hân tuy chưa từng tiếp nhận giáo dục hiện đại, không thể hoàn toàn hiểu được lời Kim Thượng Ngọc nói, nhưng những điều này vẫn không thể gây trở ngại cậu mau chóng đưa ra quyết định.



Cấp ba cao giai còn yếu? Kim Thượng Ngọc cắn răng, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên mau chóng rời đi thở phì phì nghĩ.



“Đi thôi, quay về tu luyện! Một tháng nữa sẽ chuyển nhà, không được kéo chân sau lão đại!” Nghe được đoạn đối thoại của hai người, đám tổ viên tổ một đều dẫn đội viên của mình nhanh chóng rời đi, trên mặt có thất vọng, có buồn bã, lại tuyệt không có tuyệt vọng hay bất an. Chỉ cần đi theo Cung thiếu, bọn họ không cần phải sợ gì cả.



Thấy dị đồng màu sắc thuần khiết nhiều màu của những người này, Kim Thượng Ngọc đều thầm kinh hãi. Gặp riêng từng người này, cô chỉ cảm thấy Trường Xà đảo có rất nhiều cao thủ, nhưng khi mọi người tề tụ lại một chỗ, loại cảm giác áp bách đập vào thị giác cùng giác quan này lại khiến cô thấy rung động. Bọn họ thế nhưng đều là thuộc hạ của Cung Lê Hân, hơn nữa cấp bậc không ai không ngoài cấp ba trung giai, phần lớn đều đã tới cấp ba cao giai điên phong, tùy thời thăng lên cấp bốn. Nghĩ đến ba người Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Đậu Hằng đã lên cấp bốn đê giai, lại nhìn qua những tổ viên bên người Cung Lê Hân này, biểu tình Kim Thượng Ngọc liền ảm đạm, không thể không thừa nhận, cấp ba cao giai quả thật không có gì giỏi cả. Đi theo Cung Lê Hân, tầm mắt của cô lại vẫn dừng lại ở trình độ như thế, cứ như vậy, cô sớm muộn cũng sẽ bị người khác bỏ xa!



Siết chặt tay, Kim Thượng Ngọc tinh thần liền phấn chấn trở lại, bước nhanh chân về phòng thí nghiệm, một tháng này, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.



*******************************************



Có 1 đoạn H nhẹ nho nhỏ~~~ nhưng hơm phải của người ~~~ và là NP à nha~~~ XD àh mà cái mức độ sùng bái của dân não tàn trong căn cứ lại tăng 1 bậc nữa =]]]]