Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 152 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Cả người nô lệ kia được xử lý rất sạch sẽ, ống tay áo xắn cao, để lộ ra cánh tay gầy trơ xương của hắn, trên cánh tay là một miệng vết thương dài đang rướm máu, dòng máu tươi từ đỏ biến thành đỏ sậm, cuối cùng là đỏ đen, sắc mặt vàng vọt của hắn cũng theo đó mà dần tái nhợt, trán phủ đầy mồ hôi lạnh, rất rõ ràng đã lây nhiễm thi độc.



Cảnh vệ kéo dây thừng trên cổ hắn, dắt đi một vòng trong đại sảnh như dắt chó đi dạo, để mọi người nhìn vết thương của hắn có phải giả hay không. Toàn bộ hai mươi mấy thủ lĩnh các căn cứ đều kiểm tra miệng vết thương, sau đó bình tĩnh gật đầu.



Tống Hạo Hiên nhìn qua một nhà khoa học một thân áo khoác dài màu trắng đứng chờ ở góc phòng, hất cằm ý bảo lấy thuốc cho tên nô lệ kia. Tên áo khoác trắng đồng ý, cẩn thận mở chiếc hộp kim loại trong lòng, để mọi người quan sát chai thuốc màu xanh lục nhạt bên trong.



Nước thuốc cứu thế trong truyền thuyết rốt cục đã lộ diện, thủ lĩnh các căn cứ không nhịn được đều đứng lên đi tới giữa phòng, vây quanh người áo khoác trắng cùng nô lệ bị thương kia, muốn tận mắt chứng kiến công hiệu.



Tống Hạo Hiên đã xem rất nhiều lần, sớm không còn ngạc nhiên, vững vàng ngồi ở chủ vị, khi tầm mắt đảo qua một hàng Cung gia vẫn bất động như núi, mâu sắc gã u ám, mày nhíu lại.



“Cậu không đi xem sao?” Gã hỏi Tống Hạo Nhiên mặt không chút thay đổi bên người.



Tống Hạo Nhiên lắc đầu không trả lời, đến khi thấy Cung Lê Hân đứng lên, đi tới chỗ Lý Đông Sinh cầm lấy máy quay phim, chen vào đám người, hắn lúc này mới đứng dậy đi tới. Lâm Văn Bác, Đậu Hằng, Hạ Cẩn cũng lần lượt theo sau. (tứ đại hộ vệ tùy thân =]]]])



Thấy thiếu niên cầm máy quay đi tới, sắc mặt các thủ lĩnh liền căng thẳng, vội mỉm cười chào hỏi, sau đó tách ra hai bên thành một thông đạo để thiếu niên đi thẳng vào. Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Đậu Hằng, Hạ Cẩn, bốn cường giả thân hình cao to cường tráng, khí thế bức nhân tựa như tứ đại kim cang, trầm mặc đứng sau thiếu niên, làm đám thủ lĩnh lại càng thêm thấp thỏm cẩn trọng.



“Bắt đầu đi.” Chỉnh máy quay xong, Cung Lê Hân ra lệnh với tên áo khoác dài, một bộ dáng đảo khách thành chủ. Người áo khoác trắng kia luôn đứng chờ ngoài phòng, sớm đã qua khe cửa mà chứng kiến thực lực bưu hãn của thiếu niên, bất giác gật đầu đồng ý, thái độ thập phần cung kính.



Y bảo hai cảnh vệ giữ chặt lấy tên nô lệ, một tay cầm nhíp, cây nhíp gắp một cục bông gòn, một tay cầm chai thuốc lục sắc chậm rãi đổ lên miệng vết thương của tên nô lệ.



“Ahhh—“ Nô lệ kia ngửa đầu hét lên thảm thiết, dọa người chung quanh phải lùi về một bước. Chỉ thấy vết thương trên tay hắn vừa gặp nước thuốc nháy mắt liền bốc lên rất nhiều bọt khí, rửa trôi một ít da thịt lẫn lộn máu đen. Tên áo khoác trắng kia vẫn tiếp tục không ngừng cầm nhíp lau vết thương. Nước thuốc này vốn có tính ăn mòn, đổ thêm nữa sẽ đau như kim châm muối xát, khó trách ngay cả nô lệ bình thường quen bị tra tấn cũng không chịu được.



Đến khi đổ chừng nửa bình, vết thương trên cánh tay tên nô lệ đã biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, nhưng máu đen nhiễm độc lại dần chuyển qua màu đỏ tươi, hiển nhiên, độc tố đã được loại bỏ sạch sẽ. Tuy dược hiệu có mạnh chút, nhưng chỉ cần không biến thành cái xác không hồn, thì kết quả này cũng đủ làm người ta vừa lòng. Hơn 20 thủ lĩnh nhất tề vỗ tay, miệng không ngừng tán thưởng.




“Người một nhà lại đi đánh nhau, không thấy rất khó coi sao? Cung Lê Hân sẽ mất hứng.” Thiếu niên bị Cung Hương Di kéo đi nói chuyện, Đậu Hằng chỉ đành đứng ở chỗ này chờ đợi, thấy ba người đang gây rối, hắn rốt cục nhịn không được phải mở miệng.



Cung Hương Di ôm thiếu niên một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi, thiếu niên quay đầu nhìn lại, mắt đầy dấu hỏi. Tống Hạo Nhiên lập tức buông tay, cười gượng đưa tay vuốt phẳng nếp áo Hạ Cẩn. Dù nổi giận, hắn cũng không thể động thủ trên địa bàn của Tống gia, tốt xấu gì Hạ Cẩn đã xem như là người của bọn họ, theo như lời Đậu Hằng nói, đánh nhau nhất định sẽ rất khó coi.



Đậu Hằng thấy cả ba bình tĩnh lại, gật đầu với bọn họ, cứng nhắc đi theo Cung Lê Hân, như hình với bóng. Với hắn, đi tranh tới cướp lui với người khác rất vô nghĩa, bảo vệ thiếu niên mới là đúng đắn.



“Anh ta là ai?” Lực chú ý của Hạ Cẩn lập tức chuyển qua người Đậu Hằng.



“Lại một tình địch khác.” Lâm Văn Bác trầm giọng mở miệng, cùng Tống Hạo Nhiên rời đi.



“Hạ ca, địch nhân người sau còn mạnh hơn người trước, anh cần phải cố gắng a!” Đợi cho mấy người đi xa, Lục Vân bày vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai Hạ Cẩn nói.



Hạ Cẩn trừng mắt liếc hắn một cái, trở về phòng thu dọn. Cuối cùng cũng đã trở lại bên người Lê Hân, hắn còn cả đống thời gian dây dưa với bọn họ. Nếu đã là bảo bối thì người tranh đoạt khẳng định không ít, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.



—————————————————



Vừa coi lại mấy ch đầu, cảm thấy câu văn lủng củng vô cùng, còn đống lỗi chính tả nữa, beta-er bánh bều vô dụng rứa -___- hoàn xong phải beta lại cho kỹ mới được T.T



*****************************************



Chương sau có H ~~~~~