Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 17 : Miêu yêu

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Cái gọi là “Bát vĩ miêu yêu”, nghĩa cũng như tên, chính là một lão miêu tu luyện thành tinh có tám đuôi. Lão miêu sau khi mọc ra đuôi thứ hai thì cứ sau tám mươi năm sẽ mọc thêm một đuôi. Đến 640 năm sau, đã mọc ra đuôi thứ chín thì tu luyện thành công, đứng vào hàng ngũ thần tiên bất tử.



Nhưng trở thành người Tiên Giới cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Khi chúng nó đã mọc tới đuôi thứ chín, Phật tổ sẽ vì khảo nghiệm chúng nó mà bảo xuống trần gian tìm người hữu duyên, giúp đối phương thực hiện một nguyện vọng. Nếu nguyện vọng của người nọ được hoàn thành thì khảo nghiệm được tính là thông qua, nhưng đồng thời, cái đuôi thứ chín lúc này cũng sẽ tự động rụng đi, bọn chúng lại trở lại làm “Bát vĩ miêu yêu” tiếp tục đi theo cửu vĩ tiên thú. Cứ như thế, qua tám mươi năm, lại mọc cái đuôi thứ chín, lại đi tìm người hữu duyên, thực hiện nguyện vọng của người nọ, sau đó cái đuôi thứ chín lại rụng đi, lại thêm tám mươi năm, cứ thế tuần hoàn.



Trên màn hình TV, các nhà khoa học không thể tìm ra nguyên nhân con mèo hoang mọc ba đuôi, không có được kết quả, chỉ có thể lấy chuyện xưa về “Bát vĩ miêu yêu” mà miễn cưỡng giải thích, người dẫn chương trình cũng giảng giải một vài truyền thuyết liên quan đến “Miêu yêu”.



Cung Lê Hân nghe cố sự “Bát vĩ miêu yêu”, mày càng nhíu chặt, Tống Hạo Nhiên ôm cậu cũng thấy chuyện này có chút tàn khốc, cảm thán nói,“Phật tổ kia không phải có ý định đùa giỡn Bát vĩ miêu yêu đi? Cứ thực hiện được nguyện vọng của người khác, thì đuôi thứ chín liền rụng đi, chẳng phải vĩnh viễn nó cũng không thể mọc ra đuôi thứ chín, vĩnh viễn bị nhốt dưới trần gian sao?”



“Đó cũng chỉ là truyền thuyết, cậu cần gì phải để ý thế?” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, lạnh nhạt mở miệng.



“Đúng vậy, trên thế giới căn bản không có quỷ thần, mọi người tạo ra cố sự này cơ bản chỉ muốn tìm kiếm chút hy vọng thôi.” Cung Hương Di nhếch môi cười, mặt mang nét cười, nhưng trong mắt không có chút tiếu ý.



“Người còn sống là còn hy vọng.” Tống Hạo Nhiên mâu sắc khó lường liếc Cung Hương Di một cái. Dứt lời, hắn dừng một chút, trong giọng nói mang chút hứng thú hỏi,“Nếu cho mọi người gặp Bát vĩ miêu yêu, mọi người sẽ có nguyện vọng gì?”



“Dĩ nhiên là làm em trở nên mạnh hơn !” Cung Hương Di không suy nghĩ liền mở miệng đáp. Từng trải qua mạt thế, cô so với bất cứ ai đều hiểu sinh tồn tàn khốc khó khăn thế nào. Không có người để tín nhiệm, không có người để dựa vào, chỉ có thể dựa vào thực lực, tài trí của bản thân để giúp mình sống sót.



Lâm Văn Bác mờ mịt nhìn Cung Hương Di một cái, mâu sắc tối dần, trầm giọng mở miệng,“Tôi thì hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người tôi yêu thương, cũng phù hộ bọn họ luôn bình an hạnh phúc.”
Cái này Cung phụ vô cùng lo lắng, nhi tử đã phát sốt 3 ngày, ông sầu đến tóc đã bạc trắng đi rất nhiều, trên người cũng phảng phất như già đi mấy chục tuổi. Bởi con gái đã tiên đoán qua, nhi tử, Lâm lão gia tử đều sẽ là người thường, mà Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên sẽ trở thành dị năng giả. Lời con gái tiên đoán chưa hề sai, nhưng nhi tử vốn nên khỏe mạnh bỗng dưng lại phát sốt, tương lai không biết biến thành dị năng giả hay tang thi, bị loại chuyện không xác định này dày vò khiến ông vô cùng mệt mỏi.



Bên kia, Cung Hương Di cũng âm thầm kinh ngạc. Cô nhớ rất rõ ràng, đời trước Cung Lê Hân không có dị năng nào, toàn bộ đều dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc nhân tâm mới an nhiên sống sau mạt thế. Đời này tại sao cái gì liên quan đến vận mệnh của nó đều cứ thế bị lệch đi? Nếu Cung Lê Hân có được dị năng, chính mình nên làm gì bây giờ? Có thể tránh đi âm mưu của nó hay không? Cung Hương Di trong lòng kinh nghi.



Lần lây nhiễm này cũng không thể thuyết minh gì, Cung Lê Hân có khả năng sống sót qua đợt bị virus xâm nhập này, trở thành một dị năng giả vạn dặm mới tìm thấy một, cũng có khả năng trở thành tang thi. Đương nhiên, khả năng trở thành tang thi lớn hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Cung Hương Di liền nhướng mắt, kinh sợ trong lòng như thủy triều nhanh chóng rút xuống, khóe môi gợi lên độ cong vừa băng lãnh lại vô cùng dọa người.



Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác rõ ràng cũng đã suy xét đến khả năng này. Bọn họ cưỡng chế sợ hãi trong lòng, cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt, đối đãi với Cung Lê Hân đang phát sốt càng thêm cẩn thận, che chở kỹ càng, hận không thể đối với cậu lại tốt hơn, tốt hơn nữa !



Trên thực tế, chuyện liên quan tới việc Cung Lê Hân bị nhiễm virus chỉ là âm soa dương thác hiểu lầm. Trước mạt thế một tháng, loại độc vật cuối cùng của Bách Độc đan—máu nhái bén rốt cuộc đã tìm thấy ở Brazil. (Âm soa dương thác: hay âm kém dương sai : có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người; ở câu này chính là nói mọi người vì trùng hợp thời điểm mà hiểu lầm á)



Nguyên liệu đầy đủ, Cung Lê Hân lập tức luyện chế. Ngày đan dược luyện thành vừa vặn lại là ngày bùng nổ virus, càng trùng hợp hơn là ăn vào Bách độc đan, dùng nội lực thôi hóa dược tính, thân thể vì phải chịu trăm loại độc tố mà phát nhiệt, bệnh trạng cực kỳ giống như nhiễm virus tang thi. (thôi hóa dược tính : ý nói thúc giục cho công hiệu của dược phát huy tác dụng nhanh hơn)



Hiểu lầm cứ thế mà tạo thành, đến nỗi sau này Cung Lê Hân còn bị nhận định thành dị năng giả, mà còn là dị năng giả đa hệ hiếm thấy, tất nhiên đây đều là nói sau.



********************************************