Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 170 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Cơn lốc nổi lên cuồn cuộn làm bụi cát bay mù mịt, khiến người ta không thể mở mắt nhìn. Cung Lê Hân lấy tay che mặt, chuyên tâm khống chế nội lực đang bị xói mòn trong đan điền. Nếu tang thi hoàng nghĩ có thể dùng dị năng thôn phệ toàn bộ lực lượng của cậu rồi sau đó sẽ dễ dàng giết được cậu thì, thật xin lỗi, nó nhất định phải thất vọng rồi.



Cơn lốc từ từ chậm lại, tang thi phong hệ cùng tang thi hoàng trên đầu nó đồng thời mở mắt ra. Tròng mắt chúng đã hoàn toàn không thể nhìn thấy, toàn bộ đồng tử đều bị một màu đen kịt bao phủ, nhìn qua như hai cái động đen ngòm sâu không thấy đáy, trông vô cùng đáng sợ. Đây chính là trạng thái tang thi bạo tẩu, lực công kích cao hơn trạng thái bình thường gấp trăm lần, huống chi còn là hai tang thi hợp thể.



Cung Lê Hân trong lòng ngưng trọng, toàn lực vận chuyển đan điền, đẩy cao công lực tới cực hạn. Cậu có dự cảm, kế tiếp sẽ là một trận khổ chiến.



Tang thi hoàng thấy nhân loại đáng giận kia thế mà vẫn còn sừng sững chưa ngã xuống, cơ thể thì không có chút dấu hiệu hư thoát năng lượng, khuôn mặt non nớt của nó liền hiện lên biểu tình dữ tợn, nổi giận ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, khống chế tang thi phong hệ dưới thân xông tới.



Con phong hệ này bản thân thực lực cũng đã cấp năm đê giai, nay có thêm tang thi hoàng, thực lực thoáng cái tăng lên trạng thái cấp sáu cấp bảy, tốc độ tấn công hiển nhiên nhanh hơn Cung Lê Hân rất nhiều.



Cước bộ Cung Lê Hân dịch chuyển, muốn tránh đi lợi trảo của nó lại bị chậm vài giây. ‘Roạt’ một tiếng, ống tay bên phải bị cắt trúng, máu đen từ da thanh niên bắn ra tung tóe, văng trúng lên mặt hai tang thi.



Ngửi thấy mùi máu tươi, hai tang thi càng thêm hưng phấn, một bên lớn tiếng tê rống, một bên phát động tấn công. Đã hấp thu các hệ dị năng, chúng liền phát ra phong nhận, lôi điện, hỏa cầu, cột nước, băng trùy,… Phàm là chiêu thức có thể sử dụng đều đồng loạt phóng ra, liên tiếp ném vào người thanh niên không chừa chút kẽ hở.



Mới bắt đầu là Cung Lê Hân đuổi đánh tang thi hoàng, lúc này lại là tang thi hoàng đuổi đánh Cung Lê Hân, chiến cuộc vì tang thi hoàng bạo phát mà hoàn toàn đảo loạn.



Nhóm dị năng giả trong thành lũy thấy Cung thiếu bị chúng luân phiên đánh bị thương, lòng đều nóng như lửa đốt, mà tang thi cách bên ngoài năm trăm thước không bị hút năng lượng đột nhiên cũng lâm vào trạng thái bạo tẩu, thực lực nháy mắt tăng vọt, rất nhanh đã đánh vào thành lũy.



Thành lũy không gian nhỏ hẹp không thích hợp để đối chiến, nhóm dị năng giả lần lượt bị buộc phải rút đi, chuyển chiến trường ra đồng bằng.
Tuy rằng có chuẩn bị mà đến, những người khác thì tinh bì lực tẫn, nhưng khi người Liêu Thành nửa đường đuổi tới, vừa lúc đem toàn bộ trận đánh cuối cùng của Cung Lê Hân cùng tang thi hoàng thu hết vào mắt, đã sớm bị thực lực cường đại của cậu làm cho chấn kinh, trong lòng cũng đã có ý định rút lui. Nay bị Cung Lê Hân phát hiện nào còn dám phản kháng, không qua bao lâu liền buông tay chịu trói, chỉ duy Bạch Hồng vẻ mặt vặn vẹo, lớn tiếng mắng chửi không ngừng.



“Câm miệng!” Cung Lê Hân nhíu mày, nhấc tay phế đi một thân dị năng của Bạch Hồng. Cảm nhận được trống rỗng trong cơ thể, khóe mắt Bạch Hồng nứt ra, tinh thần chấn động, lúc này mới biết cái gì gọi là sợ hãi. Cung Hương Di đứng bên ngoài đám người, từ xa thấy Liêu Phàm bị bắt lại, ánh mắt lập tức sa sầm, lẳng lặng tránh đi.



Đưa người Liêu Thành cho thuộc hạ xử trí, Cung Lê Hân bước từng bước thong thả đi vào doanh trướng. Nghe thấy tiếng vén tấm bạt của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, cậu quay đầu nhếch môi cười,”Lâm đại ca, Tống đại ca, nếu em biến thành phế nhân thì làm sao đây?”



Mâu sắc Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên thoáng biến đổi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.



“Mặc kệ em biến thành thế nào đều là tiểu Hân của anh, vấn đề này quá vớ vẩn, anh không cần phải trả lời.” Lâm Văn Bác tiến lên trước, dùng ngón tay ôn nhu lau đi vết máu bên môi thanh niên, kim sắc trong mắt tràn ngập yêu thương không để người khác nghi ngờ.



Tống Hạo Nhiên bước tới ôm lấy vòng eo thon nhỏ của thanh niên, dùng ôm ấp ấm áp biểu thị đáp án của mình.



Cung Lê Hân sung sướng khẽ bật cười, đẩy Tống Hạo Nhiên ra, bức ra từng cây kim châm trong cơ thể, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của hai người đột ngột ngã xuống.



*************************************************



Ta cảm thấy cảm tình giữa tiểu Hân và Hằng ca giai đoạn này đã tốt hơn, tiểu Hân dường như cũng dần cảm giác và chấp nhận tình cảm của Hằng ca nên ta đổi xưng hô 2 người thành tôi-em luôn nhá, nghe nó cũng tềnh hơn XD ~~~