Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 26 : Tìm thức ăn
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Nhật thực xảy ra khoảng 9 giờ sáng, mọi người chạy trốn tới đây đã sớm tinh bì lực tẫn, đều tuỳ ý nằm ngồi trên mặt đất hoặc dựa lưng vào tường nghỉ ngơi. Tới khi lấy lại được sức thì cũng đã hơn 4 giờ chiều, ánh dương biến mất dần ở phía tây, sức nóng cũng không còn khắc nghiệt như lúc giữa trưa nữa. Mọi người cả ngày mệt mỏi, trên người đều dính đầy mùi hôi và máu, trông chật vật vô cùng. Chỉ có Cung Lê Hân, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, trên người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng sạch sẽ như mới, nhìn vô cùng nổi bật trong mấy người bọn họ. Đây chính là thực lực a. Giống như Cung thiếu vậy, có tài trí cùng năng lực hơn người, sống ở mạt thế cũng có thể thoải mái thích ý như thế. Mọi người không hẹn mà ngầm suy đoán, vô hình trung trong lòng đã đối với cậu thêm vài phần kính sợ. Chỉ duy Hạ Cẩn cau mày, cảm thấy không cam tâm vì khoảng cách giữa cả hai có vẻ như càng lúc càng xa. Tang thi không ngừng tiến đến khu vực gần toà nhà, không ra được, mọi người chỉ đành ngốc ngốc ngồi im, tự nghĩ về tâm sự của mình. Bất tri bất giác qua tiếp hai tiếng đồng hồ, gần 7 giờ, ánh mặt trời chói chang đã sớm dung nhập thành một với đường chân trời phía tây, bóng tối như thể nhân cơ hội này chui ra, nhiệt độ không khí trở nên thoải mái hơn nhiều. Tuy nói hoàn cảnh khốc liệt, mọi người không có tâm trạng thèm ăn, nhưng mặc cho ai chạy đi chạy lại nửa ngày, lại chỉ ăn một bữa sáng, chắc chắn đều cảm thấy đói khát, đặc biệt khi nhiệt độ càng lúc lại càng thêm mát mẻ thế này. Không biết là ai, bụng bỗng ‘thầm thì’ kháng nghị, âm thanh vang lên ngay giữa đại sảnh im ắng, khiến tất cả đang lâm vào trầm tư đều bừng tỉnh. Lục Vân không đánh đã khai, ôm bụng không ngừng kêu to, mặt đỏ tai hồng nhìn về phía Hạ ca, ấp úng,”
Hạ ca, em..em hơi đói bụng.”
Hắn dù sao cũng biết nên khiêm tốn, ngay lập tức chuyển từ ‘chết đói’ xuống mức độ thấp một chút ‘hơi’. Hạ Cẩn liếc một cái, sau đó không nói gì. Lục Vân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, xấu hổ cúi đầu, bỗng nhiên cậu có cảm giác mình là một tên cật hoá, còn phải thêm một định ngữ nữa, một tên cật hoá vô dụng ! “Ngô, em cũng đói. Sáng nay chỉ ăn một chén cháo.”
Cung Lê Hân là một hài tử thành thật thẳng thắn, chậm rãi nói ra tiếng lòng, đúng lúc giải vây cho Lục Vân đang xấu hổ. “Lê Hân trước kiên nhẫn chút, anh ra ngoài coi sao đã.”
Tiểu hài tử nhìn hắn đầy chờ mong, giống như chú chim con đang ngao ngao đòi ăn, cần người ta chăm sóc bảo hộ, cảm giác có một khoảng cách vô hình vừa rồi lập tức biến mất, mất mát trong lòng Hạ Cẩn nháy mắt biến thành vui sướng. Khoé môi hắn khẽ giơ lên, sờ sờ đầu đứa nhỏ trước mắt, ôn nhu giải thích. Lục Vân nghe vậy liền an tâm, chỉ cần Hạ ca không bỏ đói hắn là được. Bất quá, Hạ ca bình thường đối mặt mình nếu không phải là hung thần ác sát thì cũng là vẻ mặt lạnh như băng, tại sao lại trở nên ôn nhu với Cung thiếu a ? Lại nhìn bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện, diện mạo vô cùng có hảo cảm của Cung thiếu, Lục Vân liền cúi đầu, không có mặt mũi so sánh nữa. “Từ hướng cửa sắt đi thẳng con đường Sùng Văn một trăm thước đến ngã tư rẽ phải là một chuỗi các cửa hàng, cái thứ tư là một siêu thị mini, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng có bán đồ ăn, chúng ta sẽ đi tới đó.”
Làm một lính đánh thuê, việc tra xét địa hình và bố cục xung quanh cơ hồ đã khắc vào xương cốt, biến thành bản năng. Hạ Cẩn thoáng nghĩ, trong đầu liền hiện lên sơ đồ mặt phẳng của khu vực này. (1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m è 100 thước = 23 mét) “Được rồi, quyết định đi quét cửa hàng, đi thôi !”
Ngô Minh cầm lấy chuỷ thủ, đáp ứng không do dự. Lâm vào hiểm cảnh, đầu tiên phải nắm chắc hai yếu tố là sức khoẻ và thể lực. Nếu vì e ngại nguy hiểm, ở yên một chỗ không hành động, tình nguyện chịu đói, đó chính là hành vi tự tìm cái chết. Chỉ khi ăn no, tinh lực dư thừa, mới có hy vọng tiếp tục đi. “Em cũng đi !”
Lục Vân thấy Ngô Minh có ý định để mình lại liền quật cường nắm chặt chuỷ thủ trong tay mở miệng. “Lục thiếu, bên ngoài rất nguy hiểm, cậu nên ở lại đây đi.”
Ngô Minh lo lắng nói, hắn sợ Lục thiếu lúc ra ngoài sợ tới chân nhũn ra, đến lúc đó mình còn phải bảo hộ đưa Lục thiếu quay về nữa. “Em không sợ !”
Lục Vân nghểnh cổ, mặt đỏ tai hồng, hiển nhiên cũng nghĩ tới một màn mình bị doạ đến chân nhũn ra, trong lòng đầy xấu hổ và giận dữ. “Cứ để cho cậu ta đi, đã là mạt thế, chẳng lẽ cậu còn muốn bảo hộ cậu ta cả đời sao ? Để cậu ta học được nên dựa vào chính mình !”
Hạ đại ca mau ăn một miếng đi, bổ sung thể lực.”
Hai mắt thanh triệt của tiểu hài tử trước mắt nhìn hắn đầy lo lắng cùng quan tâm, bóng đèn màu cam trong phòng bảo quản phản chiếu khiến gương mặt như ngọc của cậu như ánh lên một vầng sáng, nhìn vô cùng ấm áp, làm động lòng nhân tâm. Cảm giác vô lực nhanh chóng biến mất, trong mắt Hạ Cẩn từng chút một ẩn đầy tiếu ý. “Nha, thật sự ăn rất ngon !”
Cung Lê Hân lại đưa miếng bánh đã cắn một ngụm đến sát Hạ Cẩn một chút. Hạ Cẩn liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái, ngay chỗ cậu cắn vừa rồi chuẩn xác cắn xuống. Hương vị đậm đà cùng miếng phô mai trắng mịn tan trong miệng, Hạ Cẩn nheo mắt, thản nhiên nói,”
Ân, hương vị cũng không tồi.”
Khoé môi hắn mang ý cười, tâm tình mất mát cùng uể oải vừa rồi đã sớm biến mất vô tung. “Lần sau phải cẩn thận một chút biết không ? Tuy rằng em rất mạnh, nhưng cũng sẽ có lúc khó phòng bị.”
Đứng thẳng dậy, Hạ Cẩn vò loạn đầu tiểu hài tử, thận trọng dặn dò. “Ân.”
Cung Lê Hân vừa cắn miếng kế tiếp, vừa nhu thuận gật đầu đáp ứng. Hạ Cẩn cũng không thích đồ ngọt lắm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy khối bánh trước mắt vô cùng mỹ vị, phô mai trắng mịn và bơ mà bình thuường hắn chán ghét cũng đưa tới tư vị tuyệt vời bất đồng lúc trước. Có lẽ là vì bây giờ là mạt thế, rất khó kiếm thức ăn nên trở nên trân quý đi. Hắn nghĩ như vậy, vỗ vỗ đầu Cung L ê Hân nói,”
Khối bánh này ăn cũng được, cho anh thêm một miếng.”
Cung Lê Hân lập tức đưa bánh ngọt đến gần miệng hắn. Cũng cắn ngay dấu răng khéo léo của cậu, Hạ Cẩn lại cảm thấy được mùi ngon. Hai người ta một miếng, ngươi một miếng, vô cùng thích ý hưởng thụ mỹ thực. Trong cửa hàng không khí ấm áp lại khoái hoạt, huyết tinh cùng tàn khốc nơi tận thế giờ phút này như đều biến thành bối cảnh nhợt nhạt vô hình.