Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 4 : Tỷ tỷ
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân trở lại Cung gia, thấy phòng khách không có người liền trực tiếp đến phòng Cung Hương Di, vừa đến đã thấy Cung Hương Di ngồi trên giường, vùi đầu trong lòng Cung Viễn Hàng lớn tiếng khóc, tiếng khóc thập phần đau khổ, thương tâm đến cực hạn.
Cung Viễn Hàng ôm con gái, tay chân có chút luống cuống, muốn an ủi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Buổi chiều con gái vẫn còn tốt, bỗng bị thiếu máu dẫn đến hôn mê, sau khi tỉnh lại thì trở thành thế này, cái gì cũng không nói, vừa nhìn thấy ông thì bắt đầu gào khóc, như có điều vô cùng ủy khuất.
Không ngừng vỗ lưng an ủi con gái, ông nhìn người đàn ông nho nhã vẻ mặt lo lắng đứng đối diện, mắt hàm ý hỏi, đồng thời suy đoán : Không phải Văn Bác làm chuyện gì có lỗi với con bé chứ ?
Lâm Văn Bác nhíu mày, hướng Cung Viễn Hàng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nguyên nhân, càng không làm gì khiến cô ủy khuất.
“Có chuyện gì thế?“, Tống Hạo Nhiên ôm bả vai Cung Lê Hân bước vào, trầm giọng hỏi. Cung Lê Hân hơi trừng lớn mắt, nhìn hai người đang ôm nhau kia, trong lòng có chút khẩn trương, phần nhiều lại thấy vui vẻ. Hai người này chính là cha cùng chị cậu, là người thân của cậu.
“Cha hảo, Lâm đại ca hảo.” Ngày ngày đối mặt với đại ma đầu Tiêu Lâm hỉ nộ bất thường, tiểu thiếu chủ cấp bậc lễ nghĩa tất nhiên là lo liệu chu toàn, áp chế khẩn trương, chủ động mở miệng chào hỏi, rồi tiến lên hai bước đến bên giường, ngữ khí quan tâm hỏi,“Chị làm sao thế ạ?”
“Cha cũng không biết.” Cung Viễn Hàng thấy con trai hiếm khi thân cận chào hỏi mình thì giật mình, phản ứng trước sau không kịp cao hứng, thoáng thấy con gái còn đang khóc lại thở dài.
Lâm Văn Bác kinh ngạc nhìn tiểu thiếu chủ nhu thuận cùng hiểu biết liếc một cái, lại nhìn bạn tốt. Nếu hắn không nhìn lầm, bạn tốt là ôm bả vai Cung Lê Hân đi vào, bọn họ từ khi nào thân mật như thế? Phải biết rằng, bạn tốt đối với Cung Lê Hân trước giờ luôn xem thường, thái độ lúc nào cũng lạnh như băng.
Nghe tiếng Cung Lê Hân, Cung Hương Di đang khóc chừng một tiếng đồng hồ thế nhưng ngưng nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, khàn khàn hỏi,“Cung Lê Hân?”
Cung Lê Hân từ nhỏ bị bạn bè cùng lứa khi dễ, trong lòng cực kỳ khát vọng lực lượng nên khi xem xong ‘Châu Tinh Trì’ (=.=”) thì giống như bị thức tỉnh, trở nên điên cuồng si mê võ công, cũng học giống Châu Tinh Trì, mua rất nhiều bản võ công bí tịch về tu luyện.
Hành động của cậu tràn ngập ảo tưởng của con nít, vô cùng cố chấp và cuồng nhiệt với nó, tuy rằng không tu luyện được gì, nhưng suốt mấy năm vẫn như cũ kiên trì luyện tập, mỗi ngày trước khi ngủ đều kiên trì khoanh chân vận khí một chút.
Cũng không ngờ tới, cơ thể Cung Lê Hân là ‘Thuần Âm nghịch mạch chi thể’, có thiên phú tập võ, mặc dù cậu tu luyện lung tung nhưng năm rộng tháng dài cũng tích lũy được chút nội lực. Tất cả đều tụ lại ở đan điền, Cung Lê Hân không biết cách vận dụng tốt, nhưng lại có được cơ thể khỏe mạnh. Nay tiểu thiếu chủ ở trong thân thể này, hiển nhiên có được tiện nghi.
Biết được rõ ràng tình trạng, tâm tình tiểu thiếu chủ thập phần bình thản. Cậu hiện tại có được một loạt các bí tịch mà nhân sĩ giang hồ điên cuồng muốn có cũng có ích lợi gì ? Không nói đến cậu nguyên bản là một thân tâm pháp tu luyện âm nghịch thần công mạnh nhất, bây giờ cậu đã đổi thân xác, đổi thời không, sinh mạng không còn bị Tiêu Lâm uy hiếp, tâm cũng không bức thiết phải biến cường như ở địa cung lúc trước.
Bất quá có võ công phòng thân cũng tốt, tiểu thiếu chủ cũng không có ý định bỏ tu luyện, chỉ tính toán giảm bớt tốc độ luyện tập, đóng vững đánh chắc (ý chung là tập vững cơ bản, đánh phải vững phải chắc tay, không sơ sài, vững trụ cột). Tư duy vẫn quanh quẩn trong đống võ công, cậu giật mình nhớ đến thời không này cũng có một quyển bí tịch thập phần tương tự ‘Nghịch Mạch Thần Công’, gọi là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’. (Carly: ai thấy quen hem =v=)
Ngón tay trắng nõn lướt qua giá sách, tiểu thiếu chủ rút ra ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ nhanh chóng xem, xem xong nhịn không được mà thở dài vì Đông Phương Bất Bại giáo chủ trong trí nhớ.
Quyển bí tịch này rõ ràng cũng vì ‘Thuần Âm nghịch mạch chi thể’ mà tạo ra, chỉ là tâm pháp không cao thâm bằng ‘Nghịch Mạch Thần Công’. Lại nghĩ đến, Đông Phương Bất Bại giáo chủ thân thể vừa không Thuần Âm cũng không ‘nghịch mạch’, cho nên mới phải tự cung. ( tự…thiến đấy ạ _.__||| )
Vì muốn đạt được lực lượng mà không tiếc tự mình hại mình, Đông Phương Bất Bại giáo chủ tâm tính thật sự là thập phần cứng cỏi ! Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy lại khuất nhục chết đi, thật đáng tiếc ! Nhớ đến kết cục bi thảm của giáo chủ trong ký ức, tiểu thiếu chủ cầm ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ âm thầm lắc đầu.
*****************************************