Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 43 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Tống Hạo Nhiên một chiêu đã nổ tung đầu đứa mặc áo khoác trắng, óc trắng trắng hồng hồng cùng huyết nhục hòa vào nhau, trông vô cùng đáng sợ. Dưới ánh sáng từ máy bay chiếu xuống, trong đống hỗn độn kia tựa hồ có một tia ánh áng lấp lóe, trong lòng Tống Hạo Nhiên khẽ động. Tinh hạch năng lượng ? Tang thi sơ cấp sau khi tiến hóa lên cấp 1, trong đầu sẽ kết xuất ra một viên tinh hạch năng lượng trong suốt hình lục giác. Loại tinh hạch này phù hợp cho bất cứ dị năng giả nào, được dùng để gia tăng thực lực. Tiến hóa đến cấp 2, tang thi cũng sẽ có dị năng, tinh hạch cũng phân thành các màu khác nhau theo dị năng, cấp bậc càng cao, màu sẽ càng đậm. Đến lúc đó, dị năng giả chỉ có thể hấp thu tinh hạch đồng hệ với mình để tăng sức mạnh. Trong đầu hiện lên một đoạn miêu tả của Cung Hương Di về tinh hạch tang thi, mâu sắc Tống Hạo Nhiên lóe lên, rút chủy thủ bên hông, đẩy một đống óc đã biến thành bãi ra, trong đó quả nhiên có một tinh hạch lục giác, so với kim cương lại càng thêm lấp lánh. Nếu như không phải tận mắt thấy, Tống Hạo Nhiên tuyệt đối không thể tưởng tượng được, tang thi bề ngoài xấu xí như thế nhưng bên trong sẽ sinh ra một bảo thạch thuần khiết mĩ lệ như thế ! “Không ổn ! Tống đại ca cẩn thận !”
Ngay một khắc khi Tống Hạo Nhiên xoay người, sắc mặt Cung Lê Hân bỗng nhiên căng thẳng, dùng nội lực hô với phía dưới, đồng thời bước khỏi cabin, nhảy xuống chỗ Tống Hạo Nhiên. “Lê Hân [Tiểu Hân] !”
Khóe mắt Lâm Văn Bác và Hạ Cẩn như muốn nứt ra, cùng lúc đưa tay muốn giữ cậu lại nhưng đều chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống. Từ đây cách mặt đất còn bốn năm mươi thước, cao hơn mười tầng lầu, sau khi nhảy xuống thì Cung Lê Hân sẽ như thế nào ? Hai người đều không dám tưởng tượng. Mặt khác, phi công cùng hai bộ đội trên máy bay cũng sợ đến ngây người. Cung Lê Hân đây là muốn là gì ? Dù lo lăng cho Tống thiếu tướng cũng không cần phải nhảy xuống tự sát nha ! Đây là cứu người hay tự tử a ? Mọi người dưới đất đã nghe rõ ràng tiếng cảnh báo trước đó, cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trực thăng, vừa lúc thấy một màn thiếu niên thả người nhảy xuống, nháy mắt đứng chết trân. “Lê Hân !”
Tống Hạo Nhiên đã không còn để ý đến tinh hạch nữa, mắt đỏ ngầu nhìn hướng Cung Lê Hân nhảy xuống chạy tới. Nhưng khi vừa chạy được hai bước, mọi người càng thêm kinh dị nhìn sự tình phát sinh trước mắt, thiếu niên không hề thẳng một đường hạ xuống, mà giống như tuyệt thế cao thủ trong phim võ hiệp, tà tà bay về phía Tống Hạo Nhiên, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, ưu nhã lưu động không nói nên lời. Cằm mọi người đều rớt xuống mấy tấc, ánh mắt một thời gian cũng không thu lại. Lâm Văn Bác cùng Hạ Cẩn đứng dậy nhìn xuống lúc này mới từ từ ngồi xuống, không hẹn mà cùng đưa tay đè ngực trái thở ra. Một giây kia, tim bọn họ thiếu chút nữa lọt ra khỏi cổ họng. Thiếu niên hành động bình tĩnh nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, không đến một giây đã hạ xuống bên người Tống Hạo Nhiên, kéo hắn về phía mình, đồng thời đá một cước vào không trung. Một tiếng ‘phịch’ trầm đục vang lên, một bóng đen bị cậu hung hăng đá ra, bay ngược những mấy trượng, nện mạnh lên dây thép lưới phòng hộ. Mọi người tập trung nhìn lại, đó đúng là một tang thi em bé 3 tuổi, quần áo trên người đã nát vụn, lộ ra da thịt trần trụi, tứ chi nho nhỏ cực không xứng với cơ thịt phát triển, không chỉ riêng ngón tay mà ngay cả ngón chân cũng dài ra móng tay sắc bén màu đen, đang nắm lấy thanh sắt trên lưới phòng hộ, lơ lửng giữa không trung. Bởi thân thể còn nhỏ, nó đã sớm qua được giai đoạn tê cứng, tiến hóa thành tang thi cấp 1, tốc độ cực kỳ nhanh, xuyên qua bóng đêm như con thoi, tới lui vô tung, ngay cả tàn ảnh cũng khó bắt giữ. Nếu không phải thị lực Cung Lê Hân hơn người, vừa rồi nó cũng đã thành công. Chẳng trách có mấy tang thi tiến hóa đều tấn công về phía Tống Hạo Nhiên. Tựa như dị năng giả có thể lấy tinh hạch của tang thi vậy, tang thi ăn dị năng giả cũng đồng dạng có thể gia tăng thực lực. Cho nên trong mắt chúng nó, Tống Hạo Nhiên chính là một bữa tiệc mỹ vị, lực dụ hoặc không nhỏ. “Là…là tiểu quỷ đó !”
Phun ra hai chữ, Hạ Cẩn không nói gì nữa, đôi mắt thâm thúy cũng đồng thời đánh giá Tống Hạo Nhiên. Hai nam nhân thân hình đều cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ anh tuấn, khiến mọi người chú ý là khí chất hai người tuy có hơi giống nhau, nhưng lại có đặc điểm có thể phân biệt : gương mặt Tống Hạo Nhiên thì hiện rõ tài năng, mang theo một cỗ chính trực kiên cường, Hạ Cẩn lại trầm ổn, nhưng đôi mắt lại lộ ra vô tình tàn nhẫn. Sai biệt nhỏ này liên quan đến chức nghiệp hai người. Tuy cả hai đều là quân nhân, nhưng Tống Hạo Nhiên là quân chính quy, tính cương trực thẳng thắn đã khắc sâu vào xương cốt. Hạ Cẩn lại là lính đánh thuê, ai cho tiền thì làm việc cho người đó, đốt giết cướp bóc không việc xấu nào không làm, tàn nhẫn vô tình đã thành bản tính. Chỉ liếc mắt một cái, cả hai đã mạc danh sinh ra cảm giác nguy cơ cùng địch ý với đối phương, ngồi thẳng lên, ánh mắt chăm chú. Lâm Văn Bác thấy bọn họ đấu đá nhau, khóe miệng cong lên, kéo tiểu hài tử đang ngồi trên đùi Tống Hạo Nhiên đến ngồi cạnh mình, ôm vai cậu, lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra, ôn thanh nói,”
Lê Hân, gọi một cuộc cho Cung thúc báo bình an đi, nói ông một tiếng sau chúng ta sẽ về tới căn cứ.”
“Ân.”
Cung Lê Hân nhu thuận dựa vào khuỷu tay Lâm Văn Bác, bấm số Cung phụ. Lâm Văn Bác cúi đầu, ôn nhu nhìn kỹ biểu tình vui vẻ linh động của cậu, tươi cười mang theo thỏa mãn cùng sủng nịch không thể nhận ra. Tống Hạo Nhiên và Hạ Cẩn thấy Cung Lê Hân đã bị Lâm Văn Bác thu hút chú ý, lập tức thở ra một hơi, thu hồi địch ý trong mắt, mặt không chút thay đổi dựa vào chỗ mình. Bởi thân phận ‘anh rể’ của Lâm Văn Bác, hai người lúc này vẫn chưa phòng vệ hắn, đến lúc cảnh giác được thì cũng đã muộn. (hai anh tuy mạnh nhưng Bác ca là thương nhân, mới là cáo già chân chính ah~ =v=) *********************************************