Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 62 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Tòa cao ốc Đại Hạ, là công trình kiến trúc nổi tiếng của thành phố, vinh danh quốc tế, là kiêu ngạo của biết bao dân chúng nơi đây, giờ cứ như vậy mà chậm rãi ầm ầm sụp xuống, không thể vãn hồi hình dạng ban đầu.



Khói bụi mịt mù che phủ bầu trời, âm thanh sụp đổ vang tận mây xanh, hình dáng ngạo nghễ nay biến thành đống xi-măng cùng thủy tinh xấu xí, bê tông cốt thép gãy đoạn lộ ra bên ngoài như nói ra bi ai của nó.



Trong cabin, ngay cả không khí cũng trở nên ngưng trọng, nhóm binh lính xoay người, không biết là thứ gì trên người gõ vào vỏ thép kêu leng keng, hai mắt bọn họ đỏ bừng nhìn thành phố hỗn loạn như vừa trải qua chiến tranh bên dưới.



Đây là cục diện do chính bọn họ gây ra, thành phố xinh đẹp trước đây cứ như vậy mà bị hủy diệt, tưởng tượng và tận mắt nhìn thấy dù sao cũng bất đồng, khả năng chịu đựng vượt quá khả năng bọn họ, ngay cả người tâm cứng như thép Tống Hạo Nhiên, lúc này cũng không khỏi đỏ mắt, tay cầm súng khẽ run.



Nhóm người sống sót rầu rĩ, nhìn thật kỹ, trong đó đã có người lệ rơi đầy mặt, vô thanh khóc. Một khắc này, không khí trở nên ngưng trệ, sự bất lực, lưu luyến, mê mang, bàng hoàng lặng lẽ đi vào đáy lòng mỗi người, như một cây kim nhỏ, làm bọn họ đau âm ỉ.



Cung Lê Hân buông mi, nhìn chằm chằm vô số tang thi bị phế tích vùi lấp bên dưới, lại nhìn về phía đàn tang thi vẫn như cũ ồ ạt nhào vào đại hỏa, vừa lòng nở nụ cười. Đối với thành thị vốn không có bao nhiêu lưu luyến, nên cậu không thể hiểu được bi ai của mọi người, cậu chỉ biết, đại hỏa này qua đi, mảnh đất khô cằn này sẽ trở thành nơi chôn thây của mấy chục vạn tang thi, mà thành phố này, sẽ được tinh lọc lại hoàn toàn.



Có kết quả nào tốt hơn cái này sao ? Thật rõ ràng, không có ! Cho nên, tất cả bi ai và lưu luyến đều là dư thừa, vô dụng, yếu đuối, cũng như tang thi, nên được loại bỏ triệt để !



Trong lòng âm thầm gật đầu, Cung Lê Hân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Tống Hạo Nhiên, tươi cười nhìn hắn, thận trọng mở miệng nói từng câu từng từ,”Tống đại ca, anh xem, ở dưới chết bao nhiêu tang thi ? Hẳn là mấy chục vạn đi ? Một lần đã tiêu diệt được mấy chục vạn tang thi, một ngày kia, chúng ta chắc chắn sẽ giết sạch tang thi ở đây. Đến lúc đó trở về, một lần nữa xây dựng lại mảnh đất khô cằn này thành cung điện rực rỡ thuộc về chúng ta.”



Giết chết Tiêu Lâm, san bằng địa cung, xây dựng một cung điện xinh đẹp thuộc về mình, đây là ước mơ đời trước của cậu, cậu chỉ mới hoàn thành một nửa, đời này, cậu sẽ hoàn thành triệt để nó.



Âm thanh thiếu niên không lớn, lại phảng phất mang theo ma lực nào đó, khiến mọi người đang mê mang giật mình tỉnh táo. Tầm mắt bọn họ chậm rãi dời xuống biển lửa cùng phế tích bên dưới, nhìn về đám tang thi đang tê rống, giãy dụa, cuối cùng hóa thành từng hài cốt cháy đen trong liệt diễm, tinh thần đều phấn chấn lên.



Không ngừng có tang thi lao vào biển lửa, đàn tang thi dày đặc bằng mắt thường có thể thấy được đang từ từ giảm bớt, bị đại hỏa đốt sạch.


Trong phòng hội nghị, Cung Lê Hân một tay đút trong túi, gắt gao nắm lấy chocolate thanh niên kia đưa cho, yên lặng nuốt nước miếng, suy nghĩ không biết đã sớm bay tới nơi nào.



Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác thay phiên báo cáo tỉ mỉ nhiệm vụ lần này, làm toàn bộ người trong phòng nghe xong liền choáng váng.



Chờ cả hai nói xong, Cung Viễn Hàng trầm mặc thật lâu mới yếu ớt mở miệng, vẻ mặt còn chút hoảng hốt,”Các con cho nổ tòa Đại Hạ ? Toàn bộ khu đó đều bị cháy thành đất khô cằn ?”



“Dạ phải.” Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác bình tĩnh đáp, trên mặt không chút hối hận.



Cung Viễn Hàng suy sụp ngã ngồi xuống ghế, mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không, tưởng tượng tình cảnh tòa Đại Hạ sụp xuống. Mấy người phụ trách dùng ánh mắt như nhìn phần tử khủng bố nhìn ba người.



“Ha ha ha!” Lâm lão gia tử hồi thần đầu tiên, vỗ tay cười lớn,”Hảo, dũng cảm phá bỏ ràng buộc cũ, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, đủ quyết đoán, đủ khi phách ! Quả nhiên là loạn thế sinh anh hùng, anh hùng xuất thiếu niên ! Viễn Hàng, ông đã sinh một hảo nhi tử !”



Sau khi Lâm Mậu bật cười, Cung Viễn Hàng còn đang trầm ngâm, lúc này cũng cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui sướng. Nhi tử đã trưởng thành như thế, so với tưởng tượng của ông càng thêm kiên cường quyết đoán, ông đã có thể yên tâm.



Căn cứ này, ông vốn định giao cho Hạo Nhiên hoặc Văn Bác, xem ra, giao cho con trai Cung Viễn Hàng hắn là thích hợp nhất ! Nghĩ đến đây, Cung Viễn Hàng lại bật cười.



Vài người phụ trách sau khi nghĩ thông, thái độ với Cung Lê Hân càng thêm cẩn thận. Toàn bộ khu Đại Hạ nói tạc liền tạc, một chút do dự cũng không có, đủ ngoan ! Bọn họ xem như xong !



Cung Hương Di đem biểu tình của cha, Lâm tổ phụ cùng sáu người phụ trách thu vào trong mắt, cắn chặt răng, chậm rãi cúi đầu. Cung Lê Hân ngoan tuyệt đến liều lĩnh như vậy, mình lấy gì đi đấu với nó ? Hay là thôi đi !



Mờ mịt nhìn qua cha đang cười to, Cung thiếu vân vê chocolate trong tay, trong lòng thầm nghĩ : Hội nghị khi nào thì chấm dứt ? Mình muốn ăn chocolate. Ân, tổng cộng có sáu viên, papa một viên, Lâm tổ phụ một viên, Tống đại ca một viên, Lâm đại ca một viên, mình có thể ăn hai viên !