Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 67 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Tang thi ở khu cao ốc bị trận đại hỏa thiêu sạch, quân đội không gặp bất cứ trở ngại nào, vô cùng thong thả vận chuyển hàng hóa về.



Nhìn trên không không ngừng có trực thăng vận chuyển thức ăn cùng đồ dùng hằng ngày về, dân chúng trong căn cứ đều đến vây xem, trên mặt tràn đầy vui mừng. Thấy căn cứ không còn thiếu vật tư, tâm tình bất an của bọn họ trở nên bình ổn rất nhiều, trong lòng lại tràn ngập hy vọng.



Cùng lúc đó, tiếng tăm của Cung Lê Hân cũng bắt đầu lan truyền trong căn cứ, thực lực cường hãn, tính cách quyết đoán sát phạt cùng dung mạo tuấn dật của cậu đều trở thành đề tài mọi người say sưa nói chuyện.



Cung phụ cố ý bồi dưỡng nhi tử, mỗi lần phát hiện người sống sót, đều sẽ để cậu tham gia cứu viện. Cung Lê Hân không hỏi nhiều, cũng không sợ hãi, Cung phụ muốn cậu làm gì, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực, hoàn thành xuất sắc. Qua nửa tháng, dưới sự cố gắng của cậu cùng chiến hữu, căn cứ lại cứu về thêm nhiều người sống sót, mà uy danh của cậu cũng ngày càng tăng cao.



Liên tiếp bốn năm ngày không phát hiện được dấu hiệu sự sống trong thành phố, tang thi tiến hóa cấp 1 cũng ngày càng nhiều, quân đội cuối cùng quyết định dừng công tác tìm kiếm, nghỉ ngơi vài ngày để tiến hành thành lập đội dị năng giả.



Dị năng giả mỗi đội mười người, phụ trách tiêu diệt tang thi quanh căn cứ và thu thập vật tư. Khi thu thập vật tư, 90% nộp lên căn cứ, 10% được giữ làm của riêng. Nếu có dị năng giả thăng cấp, mỗi lần thăng cấp như vậy, lượng vật tư có được sẽ tăng thêm 10%. Nói cách khác, dị năng giả cấp 1 có 10%, dị năng giả cấp 2 có 20%, cứ vậy mà suy.



Trước mắt, căn cứ có tám mươi hai dị năng giả, chia làm tám đội, đội trưởng mỗi đội do nhóm dị năng giả tự đề cử, quân đội không can thiệp, phân công nhiệm vụ cũng do tiểu đội trưởng quyết định làm hoặc không làm, quân đội không miễn cưỡng.



Tin tức vừa phát ra, dân chúng bình thường không nói, tám mươi hai dị năng giả kia lại bùng nổ, lần lượt nhao nhao tìm kiếm chiến hữu và đội trưởng mình vừa ý.



Nhận được thông báo, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác không hẹn mà cùng đi đến phòng Cung Lê Hân. Hai người trước sau đến cửa phòng, đứng trước cửa nhìn nhau cười, không khí có chút vi diệu.



Sớm đã nghe thấy tiếng bước chân, Cung Lê Hân không đợi hai người gõ cửa đã mở cửa phòng, giống chú mèo chiêu tài[1], cười híp mắt nói,”Tống đại ca, Lâm đại ca, mau vào đi.”



Cậu vừa tắm xong, đầu tóc nửa khô nửa ướt chưa kịp xử lý, vô cùng hỗn độn, còn có vài giọt nước đang chảy xuống, nước theo cổ lướt qua xương quai xanh, xuyên qua vạt áo, mang theo vài phần động nhân. Trên người cậu mặc một chiếc sơmi màu trắng đơn giản, áo sơmi rõ ràng size quá lớn, trong không mặc gì, vạt áo dài che đủ cái mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tỉ lệ hoàn mỹ, đủ để khiến nữ nhân phải điên cuồng ghen tị.




Lâm Văn Bác buông mi, tay đẩy đẩy từng viên tinh hạch, khóe miệng vẫn đầy ý cười, con ngươi lại vô cùng sâu thẳm, giấu đi vô vàn tình cảm phức tạp.



Biểu tình Tống Hạo Nhiên lại biểu lộ rõ hơn hắn nhiều, lúc này đã giận tái mặt, ngữ khí ảm đạm,”Thì ra Lê Hân cũng thích chơi a. Tiểu hài tử bình thường ở tuổi này thường chơi cái gì?”



Tống gia là quân chính thế gia, Tống Hạo Nhiên từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, có thể nói là chưa từng trải qua tuổi thơ hồn nhiên khoái hoạt. Theo Lê Hân chơi đùa, đối với hắn là một nhiệm vụ gian khổ. Nhưng vì để Lê Hân được sống thoải mái, hắn nguyện ý thay đổi tất cả.



“Chúng ta trước đây chơi cái gì thì em ấy thích cái đó.” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên trả lời có lệ.



Tống Hạo Nhiên nhíu mày, còn muốn hỏi cụ thể một chút thì Cung Lê Hân đã thay xong đồ đang đứng ở cửa, vẫy tay nói,”Chúng ta đi thôi.”



“Được, đi ngay đây.” Ý cười bên môi Lâm Văn Bác càng tăng thêm, lấy nửa số tinh hạch đã chia ra bỏ vào túi mình, nửa còn lại đưa cho Tống Hạo Nhiên biểu tình uể oải.



Tống Hạo Nhiên cầm lấy tinh hạch, bỏ vào túi, muốn bước lên nắm lấy tay Cung Lê Hân, lại bị Lâm Văn Bác giành trước một bước, ôm bả vai Cung Lê Hân bước ra khỏi phòng, đầu không quay lại phất tay nói,”Đừng quên khóa cửa!”



Sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối sầm, vừa khóa cửa vừa căm giận nghĩ : Sao lúc trước mình không thấy tên Văn Bác này đáng ghét nhỉ? Rõ ràng là một tên gian thương!



————————————————————



[1] Mèo chiêu tài