Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 71 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Cung Lê Hân đã sớm được Tống Hạo Nhiên giới thiệu qua đặc tính của các hệ dị năng, cảm thấy trong tất cả các dị năng, cường hóa hệ gần với nội lực nhất, trên bản chất thì hai người giống hệt nhau.
Thấy vẻ mặt chỉ có xấu hổ và xấu hổ của Vương Thao khi nói tới năng lực của chính mình, cậu nhíu mày, nghiêm túc nhấn mạnh,”Cậu không cần phải tự ti. Cường hóa hệ dị năng giả không hề kém các dị năng khác. Lực lượng chính là lực lượng, không có phân chia cao thấp yếu mạnh gì cả, chỉ đơn thuần dựa vào cách người ta sử dụng mà thôi. Nếu cậu có thể sử dụng lực lượng tốt thì nhất định sẽ trở thành một cường giả đứng đầu!”
Vương Thao mặt đỏ tai hồng, lại càng thêm xấu hổ, ngập ngừng nói,”Nhưng..nhưng mấu chốt là tôi căn bản không biết sử dụng như thế nào.”
Trước mắt, mọi người vẫn còn trong giai đoạn thăm dò cách sử dụng dị năng, nếu đầu óc ai nhanh nhạy, ngộ tính trác tuyệt[tính lĩnh ngộ cao], thì lúc khởi đầu sẽ tốt hơn người khác, giống như Triệu Cảnh và Lý Kiệt. Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thao và Tôn Điềm Điềm đều giống nhau, cùng là đầu gỗ.
“Cách vận dụng rất đơn giản.” Cung Lê Hân từ từ mở miệng,”Dị năng trong cơ thể cậu, tùy cậu sử dụng khống chế nó. Để nó ngưng tụ bao lấy mắt thì có thể nhìn xa ngàn dặm, bao lấy tai thì có thể nghe được mọi hướng, ở miệng thì sư rống chấn thiên[tương tự ‘sư tử hống’], bao lấy tay thì có thể ‘dời non lấp bể’ [chỉ sức lực ở tay mạnh], ở chân thì có thể vượt nóc băng tường, ngày đi ngàn dặm.”
Cậu chậm rãi nói, làm người chung quanh trợn mắt há hốc mồm, khao khát không thôi. Lâm Văn Bác đứng phía xa cũng bị biểu tình thành thật của thiếu niên hấp dẫn lấy, chậm rãi bước tới.
Vương Thao bị cậu miêu tả về tiền đồ của mình mà mê hoặc, si ngốc một hồi mới hồi thần lại, gãi đầu nói,”Nghe thấy thì rất lợi hại, nhưng tôi không biết phải khống chế thế nào. Còn có, tôi chỉ thể đánh cận chiến, người khác đứng từ xa đã có thể một phát xử lý tôi. Nếu bị tang thi cào một cái là chắc chắn sẽ chết. Mọi người đều nói người có cường hóa hệ chính là pháo hôi dọn đường trên chiến trường cho người khác, chết cũng nhanh nhất.”
“Lời nói vô căn cứ.” Cung Lê Hân cười nhạt, bình tĩnh mở miệng,”Cường hóa hệ dị năng khi đã vận dụng thích đáng thì tai thính mắt tinh, hành động linh hoạt, dễ dàng né tránh được công kích từ xa, còn đánh cận chiến, ai có thể làm đối thủ với cậu? Nanh vuốt tang thi dù lợi hại mấy nhưng há có thể xuyên qua mình đồng da sắt? Cường hóa hệ dị năng khi bao quanh toàn thân thì sẽ thành người kim cương bất hoại*, ai cũng không thể làm cậu bị thương.” (* : người cứng như kim cường, không bị tổn thương)
Người chung quanh ồ lên một trận, rõ ràng không tin lời Cung Lê Hân.
Lâm Văn Bác đứng trong đám người, bình tĩnh nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu niên vì trở nên nghiêm túc mà trông có vẻ càng thêm nổi bật, cõi lòng dâng lên một trận sung sướng thỏa mãn. Hắn nghiêng tai lắng nghe từng câu từng từ của thiếu niên, phát hiện khi cậu nói chuyện ẩn chứa một cái gì đó xa xưa khó giải thích, du dương đánh vào nhân tâm, làm người ta không nhịn được mà trầm mê. Tim hắn khẽ run, theo thói quen buông mi, che dấu đi tình tự trong mắt không thể cho ai biết.
Cung Lê Hân cũng không để ý đến phản ứng của người xung quanh. Cậu liếc mắt một cái nhìn Vương Thao biểu tình ngu si, thấy cậu ta vẫn không rõ, chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng,”Tôi sẽ chỉ cho cậu một lần, chỗ nào không hiểu thì về sau tôi sẽ từ từ chỉ cho.”
“Cung thiếu có phong hệ dị năng, chắc chắn là mượn sức gió rồi. Mà cậu nói xem, đầu óc Cung thiếu đến tột cùng là cấu tạo như thế nào thế, mỗi ngày tôi nghiên cứu mãi cũng không ra được bao nhiêu dạng, mà Cung thiếu đã vận dụng được dị năng như thế! Thật sự rất yêu nghiệt!” Tên bên cạnh hắn cảm thán. (ko yêu nghiệt thế s hút được 3-4 anh XD )
“Đừng nói nữa! Mau xem Cung thiếu sử dụng băng hệ dị năng thế nào đi!” Người xung quanh đều khinh bỉ nhìn hai người bọn họ, thành công làm bọn họ im miệng.
Lòng bàn tay nâng miếng tạ của Cung Lê Hân chậm rãi tỏa ra một lớp sương mù màu trắng, bên ngoài miếng tạ nhanh chóng ngưng kết một tầng sương tuyết, nhiệt độ thấp lạnh thấu xương lan ra xung quanh, làm mấy người xung quanh cậu phải lùi về, chỉ duy Tôn Kiệt, vì là băng hệ dị năng giả mà chống đỡ được.
Nhiệt độ vẫn tiếp tục hạ xuống, bên trong miếng tạ phát ra một tiếng răng rắc nhỏ, năm ngón tay Cung Lê Hân hơi siết lại, miếng sắt liền loảng xoảng một tiếng biến thành vô số mảnh nhỏ, từ từ rơi xuống đất.
Ngay cả sắt thép cũng có thể bị đông vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhiệt độ kia tuyệt đối dưới 0o hơn trăm độ. Mọi người lúc này đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản, sự thán phục tràn đầy, nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào.
Cung Lê Hân xoa đầu tiểu Tôn Kiệt không ngừng khen ngợi, đứng thẳng dậy nhìn về phía Cố Nam và Mã Tuấn nói,”Hôm nay chỉ dạy mọi người đến đây thôi, thắc mắc của hai người thì ngày mai hỏi lại. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiến hành đặc huấn với mọi người. Mỗi sáng bảy giờ đến phòng tôi tập khống chế dị năng, nghỉ trưa hai tiếng thì đến sân huấn luyện tập đối kháng. Cho đến khi tôi vừa lòng mới có thể mang mọi người đi làm nhiệm vụ.”
“Rõ !” Năm người lớn tiếng đồng ý, hai má đều vì cảm xúc dâng trào mà có vẻ đặc biệt hồng nhuận.
Người xung quanh thấy năm người tròng mắt đều đỏ lên vì ghen tị. Có Cung thiếu tự mình chỉ dẫn, trở thành cường giả chỉ là vấn đề sớm muộn. Lúc này, không còn ai dám nghi ngờ lựa chọn của Cung thiếu lúc trước. Dựa vào tính lĩnh ngộ về sức mạnh tuyệt đỉnh của Cung thiếu, cậu thật sự không cần để ý đến đồng đội mạnh hay yếu, bởi cậu có đủ năng lực để biến yếu kém thành mạnh mẽ.
Nghĩ đến trong đội Cung thiếu còn thiếu bốn người, đám đông liền sôi trào, người trước người sau vọt tới bên người Cung thiếu tự đề cử mình. Thấy tình hình có nguy cơ mất khống chế, Cung Lê Hân nhíu mày, phóng ra một tia nội lực. Nội lực hóa thành hàn khí, bức người xung quanh phải lui về vài thước.
Đám người kích động liền tỉnh táo lại, vắt óc suy nghĩ làm thế nào đả động đến tâm Cung thiếu.