Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 78 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Đứng cạnh “vạn thi khanh”, Cung Lê Hân thấy không hề xuất hiện tang thi tiến hóa, mà chỉ còn mấy tang thi sơ cấp hoạt động chậm chạp không có sức uy hiếp với các tổ khác, liền xoay người ngoắc với năm chiếc thiết giáp, ý bảo bọn họ có thể vào thu thập nhiên liệu.



Cửa xe mở ra, tổ viên bốn tổ ngừng thở, tránh xa hố sâu mà chạy như điên về phía kho dầu như có mãnh thú rượt đuổi phía sau.



Mà năm người mới gia nhập kia lúc này ngay cả cước bộ cũng trở nên yếu ớt, nhìn về phía mười người biểu tình bình thản không việc gì đứng cạnh hố sâu kia, trong mắt lộ ra thần sắc sùng bái. Tuy rằng thủ đoạn tổ một có chút hung tàn, được rồi, là quá hung tàn! Nhưng mà loại hung tàn này dùng trên người tang thi thật sự rất thống khoái, rất khích lệ nhân tâm!



Lấy lại bình tĩnh, năm người tất cung tất kính khom người với Cung Lê Hân, sau đó chạy như bay.



“Lý Đông Sinh, anh đi theo hỗ trợ thu thập dầu đốt đi. Những người khác tự do hoạt động, cứ đi tìm thứ gì mọi người thích đi.” Cung Lê Hân phất tay nói với tổ viên. Có “vạn thi khanh” kinh hoàng hôi tanh tận trời ở đây, tang thi tiến hóa trong phạm vi một dặm tuyệt đối không dám tới gần.



“Vâng!” Chín người đồng ý sau đó chia nhau tản ra.



La Đại Hải chạy đi vài bước lại quay trở về, lắp bắp mở miệng,”Lão đại, đừng quên giúp tôi lấy mấy bao hạt giống thực cốt đằng.”



“Đã biết.” Cung Lê Hân gật đầu đáp ứng. Đợi La Đại Hải đi xa, cậu lật lòng bàn tay ra, năm ngón tay ‘oanh’ một tiếng bùng lên ngọn lửa màu trắng băng hỏa xen lẫn, cách một khoảng không hướng đáy hố chộp tới.



Một đống chất lỏng màu đen bị cậu hút vào lòng bàn tay, đầu tiên là đông lại thành băng, sau đó lại bốc hơi thành làn sương mù màu trắng, phiêu tán trong không khí, chỉ còn lại vô số hạt giống màu lam nhỏ như hạt cát, rơi vào lòng bàn tay đã thu hồi ngọn lửa màu trắng của Cung Lê Hân.



Đem hạt giống bỏ vào một túi vải, cậu khoanh chân ngồi cạnh hố vận chuyển nội lực. Trong vòng một năm, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác đều đã thăng cấp đến cấp hai cao giai, mắt thấy sắp đột phá qua cấp ba, tổ viên của cậu cũng đều là cấp hai trung giai, chỉ có cậu, Nghịch Mạch Thần Công chưa đột phá được tới tầng thứ ba, vẫn trì trệ ở mức cao nhất tầng thứ hai.



Bất quá cậu cũng không vội, đời trước ba tuổi cậu đã bắt đầu tu luyện, còn dùng vô số đan dược giúp tăng tu vi, đến năm mười sáu tuổi cũng chỉ tu luyện được tới tầng thứ tư. Đời này chỉ tu luyện hai năm đã lên đến mức cao nhất tầng thứ hai, vượt quá mong đợi của cậu rồi. Cho nên, trước mắt cậu chỉ cần để tâm định thần tĩnh, thuận theo tự nhiên, sớm muộn cũng sẽ có đột phá.




Tiếng cười trầm thấp của nam nhân quanh quẩn quanh tai, đầu chôn trong ***g ngực rộng lớn của đối phương, cảm thụ được ***g ngực rung động cùng nhịp tim hữu lực của hắn, Cung Lê Hân không biết vì sao mặt đỏ lên, đôi mắt hơi hạ xuống nhiễm vài tia ngượng ngùng. Một năm này, Tống Hạo Nhiên và cậu càng ngày càng thân mật, kéo kéo ôm hôn đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay cậu không thấy giống bình thường, cảm giác ôm ấp này thật nóng bỏng, lại làm cậu không muốn ly khai.



Vừa cười vừa hạ xuống vô số nụ hôn tinh tế lên hai má cùng cổ Cung Lê Hân, thấy mặt cậu phiếm hồng một mảnh, giống như thoa phấn, hơn cả đào mận, đôi mắt trong trẻo bịt kín một tầng hơi nước lấp lánh hào quang, khiến người ta không thể không yêu thương, bụng dưới Tống Hạo Nhiên thắt chặt, cắn răng chậm rãi buông người trong lòng, thấp giọng nói,”Bản bí tịch này anh sẽ thay em đưa cho Linh Âm. Em đã vất vả cả ngày hôm nay rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”



Thấy thiếu niên mở to đôi mắt ngấn nước ngoan ngoãn đồng ý, Tống Hạo Nhiên tươi cười gượng gạo, kéo chăn che đi đôi chân dài để trần của cậu, cầm lấy quyển sách ngoài bìa in dấu bàn tay màu đen như bị cháy nhanh chóng rời đi. Lê Hân hồn nhiên như thế, tuy rằng nhìn mê người cực điểm, nhưng hắn lại không biết nên hạ thủ thế nào.



Đóng cửa phòng lại dựa vào vách tường bất động một hồi, đợi khô nóng trong cơ thể biến mất, Tống Hạo Nhiên mới đen mặt bước đến phòng ngủ Mã Tuấn.



Hắn thật cẩn thận thủ hộ thiếu niên lâu như vậy, mặc dù mãnh thú trong lòng điên cuồng kêu gào muốn nuốt thiếu niên ăn vào bụng, nhưng đều ương ngạnh nhịn xuống, muốn chờ từng chút từng chút một xuyên qua tầng phòng ngự của cậu, chờ đợi một khắc kia khi tình cảm cả hai đã trao cho nhau, cùng hòa làm một. Nếu trước lúc đó, thiếu niên rơi vào vòng tay người phụ nữ khác, hắn nhất định sẽ nhịn không được mà giết người! Bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư phân cảm tình hắn cẩn thận bảo vệ này!



———————————————————



Editor tự kỷ :



Carly : *chỉ vào Nhiên ca* Uy! Tay a đang đặt ở đâu thế hả? Định làm gì? Phải nhích lên 10cm mới đúng!!



Nhiên ca : *nhướng mày, hai mắt lóe lên, nhếch mép* thì sao? Ân—?



Carly : *lau mồ hôi lạnh* àh vâng, ko..ko có gì, qua đường thôi, qua đường thôi *bỏ chạy*