Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 8 : Nói chuyện
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Bởi vì kế hoạch trả thù ăn miếng trả miếng của Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên đối với đứa em này càng thêm hiểu rõ. Đứa nhỏ tính tình đơn thuần này cũng không hề yếu đuối, biết được bộ mặt thật của Phương Diệp lập tức liền phân rõ giới hạn với đối phương, đối nhân xử thế rất có quyết đoán, vô cùng giống Cung thúc và mình. Cũng chính vì vậy mà Tống Hạo Nhiên cảm thấy quan hệ của hắn cùng Cung Lê Hân càng thêm thân thiết, ngay khi cả hai ở cùng nhau cái gì cũng không nói, không khí cũng vô cùng ấm áp hài hòa. Bên trong xe vẫn luôn hài hòa bỗng bị một tiếng nhạc du dương không biết từ đâu truyền đến đánh vỡ, Cung Lê Hân nghiêng tai lắng nghe, không hiểu sao thấy đoạn nhạc này vô cùng quen thuộc. Chuông vẫn kêu, Tống Hạo Nhiên liền nghiêng đầu nhìn Cung Lê Hân hỏi,“Sao em không nghe điện thoại?”
Điện thoại? Tiểu thiếu chủ ngẩn người chớp mắt một cái, lập tức lấy ra di động trong cặp sách Cung Lê Hân, đầu ngón tay nhấn vào nút trả lời, đưa điện thoại lên tai nghe. Có lẽ lúc lên lớp thường xuyên so sánh ký ức của mình và Cung Lê Hân nên tiểu thiếu chủ nay đã có thể nhanh chóng đem ký ức Cung Lê Hân dùng dễ dàng. Tiếng nói quen thuộc từ điện thoại truyền tới, tiểu thiếu chủ ánh mắt chớp động một tia hiếu kỳ, thử gọi,“Lâm đại ca?”
Thứ kêu là ‘di động’ này thật thần kỳ, không có nội lực cũng có thể truyền âm ngàn dặm a ! Nghe thấy Lâm Văn Bác gọi tới, vành tai Tống Hạo Nhiên giật giật, dư quang khóe mắt nhìn biểu tình Cung Lê Hân không buông. Đầu dây bên kia Lâm Văn Bác nói đơn giản vài câu liền cúp máy, tiểu thiếu chủ liên tiếp gật đầu đáp ứng, cuối cùng nhìn về phía Tống Hạo Nhiên, mi nhãn cong cong, nói,”
Tống đại ca, Lâm đại ca mời em ăn cơm chiều, giờ anh chở em đến nhà hàng cơm Tây Ngũ Nguyệt Hoa đi.”
Cơm Tây ăn rất ngon ! Tiểu thiếu chủ từ trong đống ký ức khổng lồ của Cung Lê Hân bắt được trọng tâm, nội tâm tràn đầy chờ mong. Trải qua bữa sáng mỹ vị, cậu nay càng có xu hướng phát triển theo con đường “cật hóa”
. (Carly : haizz, cái này thật không biết phải ghi thuần Việt thế nào, ý chung là rất thik mỹ vị, đem đồ ăn đặt lên hàng đầu =v= nếu lấy thành ngữ miêu tả thì là “trời đánh tránh bữa ăn”
áh :v ) (Tiểu Thiên: giống ta a~ >.< ) (Carly: =))) Tống Hạo Nhiên gật đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy sung sướng của cậu, tâm tình có chút phiền muộn. Lâm Văn Bác hẳn không đơn giản mời Lê Hân đi ăn chiều như vậy, chỉ sợ là muốn cùng em ấy nói rõ ràng đi. Đến lúc đó Lê Hân còn có thể cười đến vui vẻ như vậy sao ? Nghĩ đến bộ dáng Cung Lê Hân thương tâm khóc, Tống Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng đau nhói từng cơn, bỗng nhiên có mong muốn quay đầu xe mang cậu về nhà. Nhưng mà, trong quá trình trưởng thành, phải trải qua chút thống khổ cùng suy sụp thì mới có thể thành thục hơn, kiên cường hơn. Đây là điều Lê Hân phải đối mặt! Tống Hạo Nhiên rất nhanh thuyết phục chính mình, bỏ qua ý niệm muốn mang Lê Hân về nhà trong đầu. Nửa giờ sau, hai người tới nơi, Tống Hạo Nhiên đỗ xe sau đó tự mình đưa Cung Lê Hân đi vào. Sớm chờ từ lâu Lâm Văn Bác thấy hai người cùng vào có chút kinh ngạc. “Hạo Nhiên, cậu sao cũng ở đây?”
Lâm Văn Bác trầm giọng hỏi, ý tứ đuổi người trong giọng nói thập phần rõ ràng. Cuộc nói chuyện hôm nay đề cập đến riêng tư cùng tự tôn Cung Lê Hân, có Hạo Nhiên ở đây đối Cung Lê Hân mà nói không phải chuyện tốt. “Tôi chỉ đưa Lê Hân đến, lập tức đi ngay.”
Thấy Cung Lê Hân cười tủm tỉm bước vào, Tống Hạo Nhiên liền buông tâm đang treo cao, ôn thanh hỏi. “Beefsteak và bánh ngọt đều ăn rất ngon!”
Tiểu thiếu chủ ngồi xuống cạnh Tống Hạo Nhiên, nghiêng đầu bình luận đúng trọng điểm. Còn về salad hoa quả, cậu nghĩ nước sốt có chút kì quái nhưng Lâm đại ca lại thích nên không nói tới. (hình tượng lạnh lùng xinh đẹp bá đạo của tiểu Hân tuôi đâu~~ T3T ) “Em thích thì nói lần sau Tống đại ca lại dẫn đi.”
Tống Hạo Nhiên có chút nghiện sờ cái đầu mềm mại của cậu, tươi cười mang theo sủng nịch ngay cả chính mình cũng không phát hiện. “Ân.”
Tiểu thiếu chủ vui sướng gật đầu, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Lâm Văn Bác ngồi sô pha đối diện, nhìn động tác hỗ động thân mật của hai người, biểu tình cũng không còn kinh ngạc như lúc trước. Hiện tại hắn có thể lý giải thái độ đột nhiên thay đổi của bạn tốt với Cung Lê Hân. Sau khi hiểu được Cung Lê Hân, hắn biết đứa nhỏ này có mị lực khiến người ta không thể không yêu thích. “Được rồi, lên lầu thay đồ đi, cả người đều là mùi beefsteak.”
Ngữ khí Tống Hạo Nhiên mang ý trêu chọc nói, Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, đăng đăng chạy lên lầu thay quần áo. Chờ bóng dáng cậu biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Tống Hạo Nhiên mới quay đầu nhìn về phía bạn tốt hỏi,“Thế nào? Nói rõ ràng rồi sao?”
Lâm Văn Bác ngã dựa vào lưng sô pha, thở dài nói,“Ừ rồi, dễ dàng hơn tưởng tượng. Cậu nói đúng, chỉ cần thay đổi thái độ, xác thực rất dễ câu thông với Cung Lê Hân.”
Tống Hạo Nhiên sáng tỏ cười cười, không nói tiếp. Sự tình nếu đã giải quyết, bọn họ liền lập tức quên đi, nhắc lại đối với mọi người đều không phải chuyện tốt. ***********