Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 93 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Cả bọn Cung Lê Hân dời trận địa thập phần tự nhiên, không hề gây chú ý với Đàm Minh Viễn. Khi hắn thấy sắc trời dần hôn ám, rừng rậm cách đó không xa đa bị che phủ trong bóng tối khó nhìn rõ, liền giương giọng nhắc nhở,”Nghỉ thêm năm phút, muốn đi xả gì thì đi đi, đến lát lên xe lại gọi, lúc đó thì đi trong quần cho lão tử!”
Đám đội viên cười vang, lập tức có người đứng lên đi vào lùm cây giải quyết, hồn nhiên chưa hay biết nguy hiểm sắp đến.
Tay Cung Lê Hân đặt lên mỏm đá, cảm nhận được vật thể không xác định dưới đất đang di động, nheo mắt nhìn nam nhân đi vào bụi cây, ánh mắt chỉ có băng lãnh hờ hững.
Nam nhân huýt sáo, kéo khóa quần phóng thích, một chút cũng không hề chú ý bùn đất màu nâu đen dưới chân đang dần chuyển thành lớp cát vàng nhạt. Đợi đến khi gã kinh hãi phát hiện sự mềm xốp khác thường dưới chân, thì một đôi tay gầy trơ xươn, móng tay sắc bén đột nhiên bắt lấy mắt cá chân gã, mạnh mẽ kéo gã xuống lưu sa.
Nam nhân sợ hãi hét thảm một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, lưu sa vàng nhạt lại chậm rãi khôi phục thành bùn đất, chỉ là một chỗ cỏ dại nguyên bản bao trùm mặt trên đã theo nam nhân kia cùng chìm xuống đất, khiến nó trụi lủi một mảng.
Nghe thấy tiếng đội viên kêu thảm thiết, mấy người Đàm Minh Viễn nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình, nhưng đi một vòng lại không phát hiện một chút dị trạng, chỉ đành bất đắc dĩ quay lại chỗ cũ. Một người rõ ràng đứng đó bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một vũng nước tiểu âm ấm đầy mùi khai, loại tình huống này quá mức quỷ dị, sự sợ hãi mơ hồ bắt đầu lan tràn trong đáy lòng các tổ viên.
Đàm Minh Viễn quyết đoán, phất tay nói,”Mau, lập tức rời khỏi đây.”
Mấy người Cung Lê Hân vẫn ngồi trên mỏm đá không nhúc nhích, Đàm Minh Viễn vì trong lòng đang lo âu nên không phát hiện biểu tình khác thường của bọn họ, chỉ liên tục thúc giục bọn họ mau rút lui. Nhưng lúc này đã chậm, mặt cỏ rộng khoảng ba mươi feet* dưới chân mọi người chậm rãi biến thành cát, hơn nữa còn là đất lưu sa giết người không thấy máu. (1 feet = 0,3048 m )
Cả đám nhấc chân chạy về phía xe việt dã, đất phía dưới rào rào sụp xuống đưa ra một mảng đất cát cùng cỏ dại, người chạy không bao xa đã rơi vào trong cát, không nhổ ra được. Đám người kinh hãi không hiểu vì sao, dùng hết khí lực toàn thân mà giãy dụa, nhưng càng giãy thì lại càng hãm sâu, chỉ qua mấy phút, cát đã nuốt nguyên chân bọn họ rồi.
“Đừng cử động! Là lưu sa!” Đàm Minh Viễn lớn tiếng cảnh cáo, lại run giọng mở miệng,”Có thể chúng ta đã gặp phải tang thi thổ hệ cấp ba đê giai, tang thi thổ hệ cấp hai không có năng lực thay đổi chất của đất như vậy.”
Vẫy vẫy phần óc não trắng trắng hồng trên tay, Cung Lê Hân thuận tay ném tang thi đã triệt để chết qua một bên như ném một đống rác rưởi. Đi theo sự tiêu tán sinh mệnh của nó, mặt đất từ mặt cát vàng nhạt từng tấc một dần khôi phục lại thành bùn đất nâu đen, chẳng qua tầng cỏ dại trên bề mặt đã bị dìm xuống đất làm nó trụi lủi một mảng.
Giết chết một tang thi thổ hệ cấp ba đê giai, thời gian chỉ tốn bất quá chừng nửa phút, ra tay lại sạch sẽ lưu loát, như bóp một con kiến không cần tốn bao nhiêu sức. Cái này ý là gì? Nghĩa là cấp bậc của Cung thiếu gia cùng con tang thi này sai lệch ít nhất một cấp! Nói như thế, Cung thiếu gia xác thực là dị năng giả cấp bốn đê giai! Đàm Minh Viễn từ trong rung động phục hồi tinh thần, trong lòng đã có tính toán.
Hắn nhanh chóng nhảy xuống cây, lấy ra hai tinh hạch phong hệ trước đó đã lấy từ chỗ Lý Đông Sinh, tất cung tất kính nói,”Cung thiếu, lúc trước là do tôi vô lễ, hai tinh hạch này xin trả lại cho cậu.” Dứt lời, tầm mắt hắn chuyển qua đồng tử dị sắc của Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, tim lại bắt đầu kinh hoàng.
Một cấp bốn đê giai, hai cấp ba đê giai, đừng nói giết sạch bảy tám người bọn họ, dù giết Bào Long cùng Khang Chính Nguyên cũng sẽ chỉ tốn có mấy phút, hắn hẳn là nên làm một anh hào thức thời mới có thể sống được thêm lâu chút. Nghĩ thế, hắn thầm vứt một ánh mắt cho đội viên của mình, không ngoài ý muốn, mọi người đều nhất tề gật đầu, lựa chọn đi theo Cung thiếu. Thế đạo trước mắt, cường giả vi tôn chính là chân lý được mọi người công nhận.
Cung Lê Hân cũng không từ chối, cầm lấy rồi ném cho Cố Nam và Tào Á Nam, lại đem tinh hạch thổ hệ cấp ba đê giai cho Tôn Điềm Điềm. Tôn Điềm Điềm tay chân luống cuống nhận lấy, kích động đến hai má đỏ cả lên. Có viên tinh hạch này, cô rất nhanh sẽ thăng tới cấp ba, bước vào hàng ngũ cường giả, nếu gặp lại tình huống như hôm nay, cô sẽ có thể thạch hóa mặt đất, bức cho tang thi hoạt động trì trệ, không cần Cung thiếu phải ra tay nữa.
“Đừng nhìn nữa, về sau tang thi cấp ba sẽ ngày càng nhiều, mọi người đều sẽ có tinh hạch cao cấp.” Lâm Văn Bác thấy Tôn Điềm Điềm bị đồng đội nhìn với ánh mắt hâm mộ tị hận đến mặt đỏ tai hồng, gắt gao giữ lấy tinh hạch trong túi sợ bị bọn họ cướp, đành buồn cười mở miệng.
Cung Lê Hân gật đầu thẳng thắn nói,”Ừ, lần này trùng hợp là thổ hệ, để xem lần sau vận khí ai tốt. Đi thôi.”
Mọi người nghe vậy lập tức hoan hô đứng dậy, tinh thần thập phần hứng khởi, nhảy xuống mỏm đá chạy về phía xe việt dã đậu ở ven đường. Đây là Cung thiếu bảo hộ bọn họ, chờ bọn họ cường đại rồi, thì có thể toàn tâm toàn ý thủ hộ Cung thiếu.
Thấy Cung thiếu khẳng khái hào phóng với tổ viên mình như thế, mấy người Đàm Minh Viễn trong lòng liền thả lỏng, thầm nghĩ mình quả nhiên không nhìn lầm người. Phong thái như vậy mới xứng làm cường giả, so với Cung thiếu, Bào Long xác thực là một tên cặn bã.