Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 96 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Từ đó về sau, cuộc sống của Đậu Hằng an bình không ít, mọi người đều bị lần đánh sấm vang chớp giật hôm đó của hắn làm cho rung động. Hay trêu chọc hắn phần lớn đều là mấy tên miệng cọp gan thỏ, tính tình trời sinh yếu đuối, thấy chuyện ngày đó không những không chiếm được tiện nghi, còn có khả năng về sau sẽ thiệt thòi lớn, nên cũng rất tự nhiên mà dừng lại trò chơi nhàm chán này.



Lại qua không bao lâu, tổ trưởng tổ năm Hồ Hầu bỗng dưng bạo bệnh bỏ mình, nguyên nhân tử vong khá kỳ quái. Nhưng hiện tại đang là mạt thế, không có cảnh sát, không có pháp y, loại chuyện này cơ bản không có ai quản, nơi này lại vốn là nhà tù trọng hình, chứa hơn phân nửa ác ôn côn đồ ở C quốc, thái độ bọn họ đối với tử vong ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng. Cho nên, chuyện Hồ Hầu rất nhanh bị mọi người vất ra sau đầu, địa vị của gã cũng nhanh chóng bị một dị năng giả năng lực xuất chúng khác thay thế, không nhấc lên chút sóng gió nào.



Thời gian vẫn trôi qua, nhìn thì Trường Xà đảo vẫn an bình như trước, nhưng có vài người cuộc sống lại phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, những người này chính là một hàng Đàm Minh Viễn đã lựa chọn phản bội Bào Long, đổi phe đi theo Cung Lê Hân.



Số kiếp Đàm Minh Viễn khá nhấp nhô, luồn lách không ít đường, cuối cùng phạm phải trọng tội, cuối cùng biến thành phạm nhân. Khi còn nhỏ, bà nội hắn từng xem mệnh cho hắn, nói hắn nửa đời trước bấp bênh, nửa đời sau sẽ oai phong một cõi, có quý nhân tương trợ, gặp phúc từ trên trời rơi xuống, bình ổn mọi khó khăn, chuyển nguy thành an, về sau sẽ lưu danh sử sách.



Khi Đàm Minh Viễn gia nhập vào hắc đạo[xã hội đen] đã dùng số mệnh này động viên chính mình, thầm nghĩ muốn tìm phú quý trong gian nguy; lần đầu tiên khi bị bắt vào tù, hắn lại dùng số mệnh này an ủi mình, tự nhủ sớm muộn gì cũng sẽ khổ tận cam lai[khó khăn qua đi, cuộc sống an nhàn sẽ tới]; cuối cùng khi bị kết án chung thân, hắn liền mắng to mẹ nó số mệnh cứt chó; cho đến tận khi mạt thế giáng xuống, sau khi toàn bộ thế giới dần bị diệt vong, hắn đã không còn tin vào vận mệnh nữa.



Nhưng từ khi gia nhập vào đội Cung thiếu, hắn lại hốt hoảng nhớ đến lời cằn nhằn liên miên quả quyết của tổ mẫu hay ghé vào tai hắn nói lúc trước, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác ‘Thì ra là như vậy’. Thì ra không phải mệnh hắn không tốt, mà là quý nhân của hắn tới quá muộn. Đi theo Cung thiếu, hắn mới biết được cái gì gọi là phúc từ trên trời rơi xuống.



Cung thiếu sẽ không tránh mình ở phía sau, để bọn họ chắn phía trước làm pháo hôi, mà là xung phong đi đầu, cùng bọn họ sánh vai chiến đấu; Cung thiếu sẽ vì an nguy của bọn họ mà suy xét, dùng da cự mãng biến dị trân quý chế tác hộ giáp cho bọn họ, để bọn họ chém giết không cần phải e ngại, như có thêm trong tay vài mạng; Cung thiếu sẽ không cướp đoạt tinh hạch, kiêng kỵ sức mạnh của bọn họ, còn thường xuyên lấy tinh hạch cao cấp săn được đưa cho bọn hắn, chỉ hy vọng bọn hắn có thể không ngừng mạnh lên, hảo hảo sống sót ở mạt thế.




Cung phụ thấy bọn họ nghe ý kiến của mình, tâm thoáng ổn định. Một bên ra lệnh cho binh lính thông báo với mộc hệ dị năng giả và dân chúng trong căn cứ của mình, một bên đi tới đồng ruộng.



Tin tức đất đai bị ô nhiễm, không còn cách nào tiếp tục trồng trọt rất nhanh lan truyền trong căn cứ, cảm xúc khủng hoảng điên cuồng lan tràn trong tâm trí mọi người. Dân chúng vừa nghe tin liền ngốc lăng ngây ra, sau đó lệ rơi đầy mặt, ý nghĩ tuyệt vọng sớm muộn gì cũng sẽ đói chết nảy lên trong lòng bọn họ, làm bọn họ căn bản không còn tâm tư làm việc.



Cung Lê Hân sau khi nghe tin chỉ ngây ra trong chốc lát lại nhanh chóng hồi phục tinh thần. Nhìn qua Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên vẫn còn bị vây trong bi thương, thấp giọng an ủi,”Lâm đại ca, Tống đại ca, đừng lo lắng! Không có lương thực, chúng ta có thể tới mấy tiệm thuốc Đông Y trong trung tâm kiếm thuốc, chế tạo ra Tích Cốc đan, tuy rằng không thể thỏa mãn được dục vọng ăn uống, nhưng cũng có thể ăn no. Hơn nữa, đã có thực vật biến dị xuất hiện, trong đó chắc chắn sẽ có loại cây thích hợp cho chúng ta ăn, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm, nhất định sẽ được. Có cái gọi là trời không tuyệt đường người, khó khăn này cuối cùng rồi sẽ qua thôi.”



Cậu vừa nói vừa vỗ lưng hai người, truyền qua tín niệm kiên định của mình. Cậu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng sớm đã trải qua những tra tấn cùng cực khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, tính cách như kim cương được luyện trong dung nham dưới lòng đất hàng trăm hàng triệu năm, không thể nào phá vỡ. Lần gian nguy này, một chút cũng không thể lay chuyển tâm cậu.



Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh thong dong mang theo sức hút cực đại không thể nào kháng cự, làm Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên nhanh chóng thoát khỏi tuyệt vọng băng giá.



Không có Lê Hân[Tiểu Hân] bên cạnh làm bạn, mình sẽ làm cái gì đây? Chắc chắn không thể sống sót một ngày trong nơi mạt thế như địa ngục này! Hai người không hẹn mà cùng thầm nghĩ, trong lòng không hiểu sao dâng lên hoang mang, tâm trí càng thêm hướng về thiếu niên trước mắt.