Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 98 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Khi Cung Lê Hân quay lại chỗ đồng ruộng của Cung gia, thóc lúa đều đã được các mộc hệ dị năng giả thúc đẩy sinh trưởng xong, tầng tầng sóng biển vàng óng ánh dập dềnh dưới làn gió mùa hè, rạng rỡ hoa mắt, phả vào mặt từng cỗ mùi thơm hương thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan.
Cung Lê Hân híp mắt, đứng trước bờ ruộng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp chưa bao giờ được thấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều đắm chìm trong khoảnh khắc này. Trùng sinh sống lại, tuy gặp phải mạt thế, nhưng sinh mệnh vẫn có rất nhiều điều đáng để quý trọng, giống như vì sao lóe sáng trong bầu trời đêm, mặc dù nhỏ bé không thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời, lại bởi vì có chúng nó điểm sáng mà làm cho bầu trời đêm rút đi bóng tối khiến người khủng hoảng, so với ban ngày càng thêm rực rỡ.
Tìm kiếm ánh sáng trong bóng đêm vô tận, tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng lạnh giá, nhìn theo một góc độ khác, nó giống như một loại lạc thú chốn nhân sinh. Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền cong môi, nở nụ cười. Một nụ cười như ánh dương quang xuyên qua đám mây đen dày đặc sau khi bão tố qua đi, vô cùng lóa mắt đồng thời cũng mang đến cầu vồng rực rỡ, xinh đẹp khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Tống Hạo Nhiên khựng lại, ngẩn ngơ nhìn thiếu niên lấy làn sóng lúa vàng óng ả làm bối cảnh, chìm đắm trong thế giới của chính mình mà trông có vẻ càng thêm hư ảo, trái tim chợt đập điên cuồng. Đến khi trái tim sắp văng khỏi ***g ngực dần bình tĩnh trở lại, hắn mới thu lại si mê trong mắt, chậm rãi bước qua, ra vẻ lơ đãng hỏi,”Lê Hân, em có vẻ đặc biệt để ý đến nam nhân tên Đậu Hằng kia, tại sao thế?”
Trên mặt vẫn còn vương vấn tươi cười, Cung Lê Hân nghiêng đầu, mâu quang sáng như sao, chớp chớp lướt qua một tia bướng bỉnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi, thần bí nói,”Đây là bí mật, sau này tự nhiên anh sẽ biết.”
Đầu ngón tay xanh trắng xen kẽ, cánh môi đỏ tươi mê người, hai thứ làm nổi bật lẫn nhau, trắng lại càng trắng, hồng lại càng hồng, hòa vào nhau, hút lấy ánh mắt người khác. Mâu sắc Tống Hạo Nhiên chợt thâm trầm, nháy mắt bị cảnh tưởng trước mắt mê hoặc, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hạ phúc co rút, hận không thể ngậm lấy ngón tay thiếu niên mà mút cho thỏa thích, rồi hung hăng cắn lấy cánh môi mềm mại cắn nghiền ma sát.
Nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng không thể áp xuống dục vọng, hắn bước tới nhanh hơn, đem gương mặt bướng bỉnh khả ái ôm chặt vào lòng hung hăng xoa nắn, nhìn như đang chơi đùa thực chất là thận trọng hôn vài cái lên hai má cậu, trong đó có một cái khẽ sát qua khóe môi thiếu niên, lây phải hương thơm đặc hữu riêng biệt từ miệng cậu, khiến hắn thần hồn điên đảo quẳng luôn cái tên Đậu Hằng ra sau đầu.
Cung Lê Hân bị “chà đạp” hai má đến ửng hồng, đầu óc choáng váng, mềm nhũn rúc vào ôm ấp rộng lớn ấm áp của hắn, khúc khích khẽ cười. Hình ảnh hai người vui đùa ầm ĩ sinh động, dịu dàng thắm thiết, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người trên ruộng, cũng ảnh hưởng đến bọn họ, làm bọn họ không nhịn được mà mỉm cười.
Đậu Hằng ngẩn ra nhìn qua một hồi, dưới cái quật tàn nhẫn vô tình của cảnh vệ mới chậm rãi cúi người, che khuất khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, đồng tử thâm thúy không có tiêu cự nhìn xuống bùn đất nâu đen dưới chân, trông có vẻ phá lệ trống rỗng mờ mịt.
Tống Hạo Nhiên thở ra một hơi, trầm giọng nói,”Tranh thì tranh, sợ gì. Cậu yên tâm, yêu là yêu, bạn là bạn, trong lòng tôi có chừng mực.”
Lâm Văn Bác thu lại kim quang trong mắt, khẽ gật đầu, cười cười đi tới chỗ Cung Lê Hân cách hắn không xa.
Cung Lê Hân hết sức chuyên chú đào một dây khoai lang trong đất, không lưu ý đoạn đối thoại giữa hai người, nên đã bỏ qua tuyên ngôn khai chiến của bọn họ. Thấy Lâm Văn Bác đi tới, cậu liền ngẩng đầu nở nụ cười. Lâm Văn Bác nheo mắt, cảm nhận được sự yên bình cùng thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, phủi đi bùn đất bất cẩn dính lên mặt cậu, trân trọng hạ xuống một nụ hôn, thấp giọng nói,”Tiểu Hân, anh thích em, không phải vì Cung Hương Di mà yêu cây yêu cả cành, là vì em chính là em cho nên anh mới thích.”
Hắn lặp lại lần nữa lời an ủi lần trước mà tiểu Hân đã nói sau khi chia tay Cung Hương Di, phân biệt rõ ràng để xua đi bất an cùng sợ hãi chôn sâu trong lòng tiểu Hân. Hắn cảm thấy những lời này rất quan trọng, nhất định phải cho tiểu Hân biết.
Cung Lê Hân ngẩn người, sau đó nụ cười càng sâu thêm. Bởi vì em là chính em, cho nên mới thích? Không vì Cung Hương Di, lại càng không vì thân phận của nguyên chủ? Không hề nghi ngờ, những lời này của Lâm Văn Bác đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong tim Cung Lê Hân, khiến cậu nháy mắt đã bị bao phủ trong niềm hạnh phúc nồng đậm.
Nhận thấy sự biến hóa cảm tình vi diệu của cậu, mỗi lỗ chân lông trên người Lâm Văn Bác đều như chứa đầy niềm vui, nhịn không được cúi đầu hôn lên trán cậu, biểu tình vô cùng thành kính, tựa như đang tôn sùng bái lạy thánh vật trong lòng mình.
Tống Hạo Nhiên đỏ mắt nhìn ôn nhu nồng đậm vây quanh hai người, bất an nghĩ : Văn Bác giỏi nhất là nắm bắt nhân tâm, mình thật sự có thể thắng cậu ta sao? Tình địch này dường như rất mạnh nha. Đúng rồi, cậu ta đã thích Lê Hân từ lâu, lần trước quấy rầy mình và Lê Hân thân thiết nhất định là cố ý! Khốn kiếp, vậy mà còn để cậu ta lấy ra một đống lý do “đường hoàng” như thế! Làm mình phải áy náy mấy ngày! Mẹ nó! Đúng là một tên gian thương! Sớm biết vậy mình đã trực tiếp ăn luôn Lê Hân rồi!
Chỉ tiếc, khó khăn trên đời rất khó mà biết trước, giờ phút này Tống Hạo Nhiên chỉ có thể siết chặt cổ tay mà hối hận thôi.