Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 1 : Trọng sinh

Ngày đăng: 07:50 19/04/20


Đây là thành phố phồn hoa nhất Hoa Hạ.



Thẩm An đứng ngơ ngác ở đầu đường, nhìn dòng xe như dòng nước chảy ồn ào náo động, cảnh trước mắt giống như đã từng nhìn thấy, lại đã nhiều năm không thấy được!



Hắn… Trở lại…



“Ê! Thẩm An, nhóc phát ngốc cái gì đó!” Thình lình một bàn tay chụp vai hắn, làm Thẩm An lấy lại tinh thần.



Thẩm An quay đầu nhìn anh chàng đầu đinh đang cười hì hì phía sau, ngẩn người, lập tức ha hả cười khan một tiếng, thật sự không quen a. Người ở trước mắt trong trí nhớ của hắn cuối cùng biến thành quái vật ghê tởm gọi là tang thi, còn muốn ăn hắn …



“Tỉnh lại! Thẩm An, anh nói nhóc a, nhóc cứ mang bộ dáng ngốc lăng này, sớm muộn gì cũng bị ông chủ đuổi việc!” Đầu đinh tùy tiện nói.



Thẩm An không nói gì, chỉ rũ mi mắt, đi theo sau đầu đinh, xách hai túi đồ vật lớn yên lặng mà đi.



Đuổi việc? Cũng tốt. Dù sao, mục đích của hắn là lấy được tiền lương tháng này mà thôi.



Dù sao, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.



Đầu đinh tùy tiện không phát hiện Thẩm An trầm mặc, lúc thì than vãn ông chủ keo kiệt, lúc lại phỉ nhổ giá hàng tăng cao.



Cuối cùng khi đầu đinh im miệng, Thẩm An thấp giọng nói một câu, “Anh Dương, nghe nói hình như gần đây ngoại quốc có loại bệnh độc rất lợi hại …”



Đầu đinh cười nhạo một tiếng, cúi đầu quét mắt nhìn Thẩm An, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt lẫn khinh bỉ, “Thẩm An, anh nói với nhóc, tuy rằng nhóc cũng học đại học, nhưng vẫn phải học thêm cách nhìn người! Bệnh độc gì đó, đều là lời nói vô căn cứ!”



Thẩm An không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn trên đường cái đã bắt đầu lên đèn, ánh đèn thành thị vào lúc này Thẩm An nhìn thấy như giấc mộng mê ly.



Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu? (theo wiki: Có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mơ thấy hóa thành bướm hay là bướm mơ thấy hóa Chu.)



Đi vào công trường đang thi công khí thế ngất trời, xin ông chủ nghỉ việc, Thẩm An trầm mặc thu thập đồ vật, một mình rời đi.



Thẩm An chạy, đầu đinh kia đùa cợt một câu, âm dương quái khí nói rằng, “Sinh viên a, sao có thể làm việc nổi? Chậc, xem đi, chịu không nổi rồi!”



Thẩm An nghe thấy được, nhưng làm như không nghe thấy, lên xe taxi, liền rời khỏi công trường này.
Đầu kia di động dường như nhẹ nhàng thở ra, lại mang theo một chút thật cẩn thận, “An An, ngày mai anh tới thăm em được không? Anh không có ý gì khác, chỉ là…”



“Không cần!” Thẩm An lên tiếng đánh gãy, Anh hai ưu tú kiêu ngạo kia đột nhiên thật cẩn thận như vậy, làm hắn thực không quen.



Đầu kia di động tựa hồ ngẩn người, lập tức liền muốn mở miệng, “An An ——”



Thẩm An lại thấp giọng mở miệng, lần thứ hai đánh gãy, “Tháng sau em sẽ về nhà.”



Đầu kia di động dường như không thể tin được, “An An, em, em nói là sẽ về nhà?”



“Vâng.” Thẩm An dứt khoát trả lời. Từ lúc tỉnh lại từ trong ác mộng, Thẩm An đã nghĩ lập tức phải về nhà! Nhưng mà tiền lương còn chưa kết toán, tuy rằng ba nghìn rưỡi không nhiều lắm, nhưng ba nghìn rưỡi này cũng đủ để hắn mua rất nhiều lương thực.



Còn có cổ phiếu, đối với hắn cái gì cũng không biết mà nói, cổ phiếu là biện pháp duy nhất có thể kiếm tiền.



“Vậy, An An, anh hiện tại vừa vặn đi công tác ở trong này, tháng sau anh và em cùng nhau về nhà được không?” Giọng nói ôn hoà bên kia di động lộ ra một tia thấp thỏm hỏi.



Thẩm An ngẩn người, gì? Đi công tác? Nhưng mà Anh hai không phải là bộ đội đặc chủng sao? Đại khái là đi làm nhiệm vụ đặc biệt của bộ đội a?



Thẩm An cũng không nghĩ nhiều, lần thứ hai nhìn đến ảnh gia đình trên bàn, Thẩm An thấp giọng nói, “Được.”



“Tốt lắm! An An, ngày mai anh tới tìm em.” giọng nói ôn hoà bên kia di động tựa hồ đặc biệt sung sướng cao giọng.



Thẩm An há miệng thở dốc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng … Lại nuốt trở về. Những mâu thuẫn gút mắt, sau mạt thế căn bản cái gì cũng không quan trọng. Người một nhà khỏe mạnh, bình an, còn có cái gì không bỏ qua được?



“… Được.” Thẩm An thấp giọng trả lời.



“Ừ, vậy em cúp điện thoại đi.” Giọng nói ôn hòa lộ ra sủng nịnh và ôn nhu.



“A.” Thẩm An lên tiếng, cúp điện thoại, sau ngẩn người, mới nghĩ tới, cho tới nay, mỗi lần Anh hai và hắn gọi điện thoại, mặc kệ tán gẫu chuyện gì, đến cuối cùng đều là mình cúp điện thoại trước …



Nhất thời trong lòng Thẩm An ngũ vị tạp trần.