Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 47 : Thành phố A – đêm (1)
Ngày đăng: 07:51 19/04/20
“Tiểu Dương Tử, hiện tại cậu phải thả lỏng, phải tin tưởng tiểu An đứng đối diện cậu. Đúng, cứ như vậy, chậm rãi bình tĩnh lại.” Phương Bình hòa ái tươi cười, nhưng mà … Vì sao ánh mắt nháy nháy? Vì sao khóe miệng còn run rẩy? Đây là hòa ái tươi cười sao? Trên đầu khán giả vây xem chung quanh đều sáng lên một dấu chấm hỏi.
Dương Sở Thuần nhìn nụ cười hòa ái như vậy, lập tức quay đầu nghiêm túc nói với Thẩm An đang vạn phần không còn lời gì để nói, “An An, cậu tới đi! Tôi chuẩn bị tốt rồi!”
Nhìn bộ dạng Dương Sở Thuần khẳng khái hy sinh như vậy, Thẩm An càng 囧, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, “Đến, bắt tay tôi.” (giống kêu chó quá =]])
Dương Sở Thuần nháy mắt mấy cái, vươn móng vuốt ra. (Tui thề, qt chính xác ghi “móng vuốt” =]])
Thẩm An nắm lấy, sau đó bình tĩnh nhìn Dương Sở Thuần.
Dương Sở Thuần chớp mắt, lại chớp mắt.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm Thẩm An đang nắm móng vuốt Dương Sở Thuần. Cảm thấy bộ móng kia thật là… chướng mắt. Vì thế, nhẹ giọng hỏi, “An An, em nghe được cái gì?”
Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh, biệt hiệu trước kia của anh là mặt quan tài à?”
Thẩm Duệ ngẩn ra, lập tức nhìn Chu Vũ. Chỉ thấy Chu Vũ đã âm trầm hung hăng trừng Dương Sở Thuần. Còn Dương Sở Thuần lúc này lại chỉ lo kinh dị và hưng phấn nắm tay Thẩm An liều mạng lắc, “Thẩm An đệ đệ cậu thật có thể nghe được tiếng lòng của tôi a, thật là lợi hại a! Ai, cậu nghe lại lần nữa ——”
Dương Sở Thuần chưa nói xong, đã bị Chu Vũ mặt không đổi sắc nắm cổ!
Dương Sở Thuần ai u một tiếng, “Ai! Chu đội! Anh bị sao vậy? Mau mau mau buông tay —— đau quá!”
Chu Vũ hừ hừ, nhìn Thẩm Duệ, “Tôi đi xử lý việc nhà.”
Thẩm Duệ mỉm cười, “Cậu đi đi, không cần gấp.”
Vì thế Dương Sở Thuần liền như vậy bị Chu Vũ nắm cổ lôi đi một đường, quần chúng vây xem vẫy khăn tay tỏ vẻ đồng tình —— ngu ngốc! Biệt danh mặt quan tài của Chu đội mọi người đã quên sau nhiều năm, vậy mà hắn lại lôi ra!
Chu Vũ và Dương Sở Thuần đi rồi, quần chúng vây xem cũng tản đi. Lúc này mọi người đã biết Thẩm An lại có thêm một dị năng —— lắng nghe. May mà dị năng này có mấy điều kiện tiên quyết, ví dụ như giữa hai bên phải cực kỳ tin cậy, phải có tiếp xúc trực tiếp, nếu không, mọi người thật không dám tiếp cận Thẩm An.
—— không sai, đây là mục đích Thẩm đại nhân để Thẩm An làm thí nghiệm dị năng trước mặt mọi người. Làm cho mọi người an tâm, cũng tiện cho điều tra kế tiếp.
Lúc này còn lại mấy người Bạch Cảnh Khanh, Từ Trường Thiên, Phương Bình, Thẩm Duệ, Thẩm An.
Thẩm An giương mắt nhìn sang Thẩm Duệ, hắn rất muốn quay lại, rất muốn nhìn xem ba mẹ bảo bảo có phải hay không còn trong cửa hàng tiện lợi đó?
Hắn rất muốn biết… Ba mẹ bảo bảo thật sự đã mất sao?
Nhưng hắn không thể làm như vậy. Anh hai sẽ không đáp ứng. Cho dù Anh hai đáp ứng, những người khác cũng sẽ không đáp ứng. Trong một đoàn đội, hắn không thể tùy hứng làm việc.
“Anh, em …” Thẩm An vừa định lên tiếng giải thích một chút, đột nhiên, đồng hồ trong tay phát ra âm thanh cảnh báo.
Sắc mặt Thẩm Duệ và Thẩm An đều trầm xuống, có địch nhân tập kích!
“Thẩm đại nhân! Quái vật trong thành phố đột nhiên hướng lại chỗ chúng ta!” Ngải Hiểu Sơ vội vàng nói.
Thẩm Duệ lãnh tĩnh hỏi, “Số lượng nhiều ít, khoảng cách bao xa?”
“Trên một trăm con, cách chúng ta 1000 mét, hiện tại tập kết ở cửa thành phố. Không xong! Thiết bị theo dõi của chúng ta ở cửa thành phố bị phá hủy rồi!” Ngải Hiểu Sơ nói xong liền mắng to, “Mẹ nó! Quả nhiên có người ở chỉ huy! Tao giết! Quái vật mà biết phá hủy thiết bị theo dõi!”
Thẩm Duệ nheo mắt, người chỉ huy? Là kẻ phát ra tiếng còi kia?
Thẩm Duệ suy nghĩ một chút, bình tĩnh ra mệnh lệnh, “Lão Chu, lưu lại mười người bảo hộ đoàn xe lập tức rút lui! Những người còn lại cùng chúng ta lưu lại! Nữ nhân lão nhân đều không được lưu lại!”
“Rõ!” Chu Vũ lập tức trả lời.
Mười lăm phút sau, đoàn xe lần thứ hai khởi hành, mấy người Thẩm Duệ đứng ở tại chỗ, nhìn bọn quái vật cách đó không xa lao tới.
Trước khi khởi hành, mẹ Thẩm ghé vào cửa sổ bên hông xe phấn hồng, lo lắng nhìn những người lưu lại. Còn cha Thẩm ngồi trên xe xanh nhạt, trầm mặc không nói.
Phương Bình ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ bàn cờ, nói rằng, “Ai, tôi nói lão đệ a, đừng lo lắng, Thẩm đại nhân bản lĩnh lớn mà, hơn nữa, bọn quái vật còn phải giải quyết. Nếu đều đi theo đi ra, vẫn bám theo chúng ta, không giải quyết hết, về sau đi theo chúng ta thì làm như thế nào? Chúng ta không nuôi nổi nhiều quái vật như vậy.”
Cha Thẩm miễn cưỡng cười, lập tức giận dữ nói, “Tôi biết, nhưng tôi … Lo lắng a.”
Phương Bình cười hắc hắc, lần thứ hai vỗ vỗ bàn cờ, “Chơi cờ! Chơi cờ! Chơi cờ liền không lo lắng a!”