Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 57 : Liễu Trình tỉnh?

Ngày đăng: 07:51 19/04/20


“Ngày mai bắt đầu, bảo mọi người đều thu thập hành trang, vừa lấy sơn động, vừa chuẩn bị dời đi.” Thẩm Duệ nói xong, khóe miệng vẫn treo nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười lại có chút quỷ dị.



Mấy người Chu Vũ thấy Thẩm Duệ cười ôn hòa nhưng quỷ dị, đều không khỏi im lặng, đồng thời cũng phỏng đoán trong lòng, Thẩm đại nhân lại đang tính kế gì đây?



Thẩm Duệ nói xong, nhớ tới Bạch Cảnh Khanh cùng Phương Bình còn có người của tổ nghiên cứu sinh vật đều đi đến sơn huyệt, Từ Trường Thiên còn không biết, liền đơn giản nói cho Từ Trường Thiên.



Từ Trường Thiên vừa nghe, lập tức nói rằng, “Tôi đi tìm bọn họ.” Vừa nói, vừa không cao hứng trừng Thẩm Duệ, “Thẩm Duệ! Anh biết châm tiểu Bạch không tốt, như thế nào còn ——”



Thẩm Duệ áy náy, nhưng có chút bất đắc dĩ, “Lão Từ, tính tình tiểu Bạch nhà cậu, cậu hẳn là rõ ràng, nếu việc này tôi không nói cho cậu ta biết trước, sau đó, cậu ta sẽ tìm tôi gây phiền toái.”



Bạch Cảnh Khanh đi đứng không tốt, nhưng hắn xưa nay kiêu ngạo, lại si mê nghiên cứu sinh vật, hiện giờ phát hiện nhiều thực vật biến dị như vậy, còn có phi sinh vật quái dị, nếu không nói cho Bạch Cảnh Khanh biết ngay lập tức, Bạch Cảnh Khanh sẽ làm phiền hắn thì sao?



Mà hơn nữa, cũng không phải một mình Bạch Cảnh Khanh tiến đến, còn có người đi cùng hắn.



Từ Trường Thiên nghe cũng đúng, vì thế hung hăng dậm chân, liền chạy lên núi!



Từ Trường Thiên vừa đi, Lưu Khiết cùng Chu Vũ liền thảo luận về Ngô Thiên Hà một chút, xác định vài nguyên tắc: xem đối phương như trong suốt, nhắc nhở những người khác trong đoàn đội không được tiếp xúc với người của Ngô Thiên Hà, để tránh sinh nhiều thị phi. Có thể giao dịch thức ăn, nhưng vũ khí linh tinh không thể cung cấp.



Nguyên tắc làm việc xác định, Lưu Khiết và Chu Vũ phân công nhau làm việc. Thẩm Duệ cũng lôi kéo Thẩm An trở về tiểu viện.



Thẩm Duệ vào tiểu viện, cha Thẩm cùng mẹ Thẩm, còn có Thẩm Uyển liền đi ra.



Mẹ Thẩm lôi kéo Thẩm Duệ nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định Thẩm Duệ không bị thương, an tâm, cùng Thẩm Uyển đi chuẩn bị đồ ăn. Còn cha Thẩm không động thanh sắc đánh giá Thẩm Duệ, sau khi đánh giá một phen, cũng lên lầu đi xem Liễu Trình.



Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm và mẹ Thẩm đi khỏi, cười cười, nắm tay Thẩm An ngồi xuống trong một phòng khách.



Thẩm An nhìn sắc mặt Thẩm Duệ có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần cũng rất tốt, liền thấp giọng thân thiết hỏi, “Anh, hay là anh lên nghỉ ngơi một chút?”



Thẩm Duệ lắc đầu, “Anh không mệt.”




“Ba?” Thẩm An vừa thấy cha Thẩm, vội chào hỏi.



Cha Thẩm mỉm cười hòa ái, đưa tay vỗ vỗ cổ tay Thẩm An, vừa rồi liền vỗ vào vòng tay trên cổ tay Thẩm An, “An An, vòng tay này con phải giữ kĩ.”



“A…” Thẩm An không hiểu, nhưng vẫn nhu thuận đồng ý.



Cha Thẩm sau khi nói xong, liền xoay người, cũng vào phòng Liễu Trình.



Cha Thẩm sau khi vào liền khép cửa phòng lại, nhìn mẹ Thẩm ngồi ở bên giường chơi với bảo bảo, khẽ than, “Em đã sớm có quyết định hay vẫn là…”



Mẹ Thẩm thu hồi nụ cười trên mặt, lặng im, hồi lâu mới thấp giọng nói “Buổi sáng em thấy hai anh em nó ngồi ở chỗ đó, chỉ hai anh em nó, chỉ ngồi như vậy. Không biết vì cái gì, em đã cảm thấy, chúng nó như vậy kỳ thật cũng rất tốt… Anh à, cứ như vậy đi, anh em chúng nó bình an, có thể cả ngày ở trước mặt hai chúng ta, so cái gì cũng tốt hơn … Tiểu Duệ hiện tại nhìn qua giống như rất lợi hại, nhưng hôm nay trước khi tiểu Duệ chưa trở về, trong lòng em liền bất ổn ….”



Cha Thẩm trầm mặc, một lúc lâu, mới ngồi xuống bên cạnh mẹ Thẩm, ôm cả vai mẹ Thẩm, giọng nói có chút trầm thấp, “Lão bà … Thuận theo tự nhiên đi… Nhưng mà vòng tay em cho An An, em… Bỏ được sao?”



Mẹ Thẩm mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng khô khốc, “Luyến tiếc cái gì, người sao có thể quan trọng bằng vòng tay.” (Miêu: vòng tay cho “con dâu” à:3)



Cha Thẩm không tiếng động thở dài, vỗ vỗ vai mẹ Thẩm, không nói cái gì nữa.



Lúc này, bảo bảo đột nhiên kéo vạt áo mẹ Thẩm, vội vàng há miệng, giống như muốn nói cái gì đó.



Mẹ Thẩm vội ôm lấy bảo bảo, “Ai nha, tiểu tổ tông của bà, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?”



Cha Thẩm cũng đột nhiên kinh hãi đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp trừng trên giường.



Mẹ Thẩm do dự theo cha Thẩm tầm mắt nhìn qua, cũng kinh hãi.



—— trên giường, người đen tuyền kia đã mở mắt!