Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 61 : Nguy cơ (2)
Ngày đăng: 07:51 19/04/20
Thẩm An khẽ gật đầu, đang muốn đi vào giấc ngủ, đột nhiên chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, Thẩm An quay đầu nhìn Thẩm Duệ, trong lòng nghi hoặc, lúc này còn có ai không có ngủ?
Thẩm Duệ nhíu mày, vỗ vỗ lưng Thẩm An, ý bảo Thẩm An tiếp tục ngủ, bản thân hắn lại đứng dậy.
Thời điểm Thẩm Duệ đứng dậy chuẩn bị ra nhìn xem tình huống bên ngoài, Chu Vũ cũng đi theo ra.
Thẩm Duệ đứng ở cửa động, nhìn bên ngoài. Sơn động liên kết, để tiện chiếu cố lẫn nhau, áp dụng kết cấu chữ thập, vị trí Thẩm Duệ đứng là ngay trung tâm chữ thập.
Chu Vũ đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, mắt nhìn hai người thấp giọng tranh chấp bên ngoài, Chu Vũ thấp khẽ hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Duệ nhìn hai người đang tranh chấp —— Thẩm Uyển và Cao Phỉ, lắc lắc đầu, “Không rõ ràng lắm.”
Thẩm Duệ vừa nói vừa đi đến chỗ hai người đó.
“Tiểu Uyển?” Thẩm Duệ đi tới thấp giọng gọi.
Thẩm Uyển quay đầu, vừa thấy Thẩm Duệ, đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút sợ hãi, “Anh…”
“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duệ mắt nhìn buồn mặt không nói lời nào Cao Phỉ.
“Không! Chỉ là có vài người quá rảnh rỗi!” Thẩm Uyển nhìn Cao Phỉ, hừ lạnh một tiếng.
Cao Phỉ nhìn Thẩm Duệ, khuôn mặt thường ngày cười hì hì lúc này lại không có tươi cười, “Tiểu Uyển muốn đi ra ngoài.”
Thẩm Duệ nhíu mày nhìn sang Thẩm Uyển, “Hắn nói là sự thật? Em muốn đi ra ngoài? Em đi ra ngoài làm cái gì?”
Thẩm Uyển vừa nghe, trong lòng âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn Cao Phỉ, trên mặt lại là ngượng ngùng nói, “Chuyện đó… vừa rồi em thấy Tống Tiêu Tiêu xuống núi, em tò mò thôi.”
Thẩm Duệ nghe xong, không nể mặt, trầm giọng nói, “Cho dù nàng đi ra ngoài, thì thế nào? Không liên quan tới em!”
Thẩm Uyển bị Thẩm Duệ trầm mặt giáo huấn, nhất thời sắc mặt xấu hổ, cúi đầu, trong lòng lại tức giận Cao Phỉ lắm miệng, oán giận Anh hai Thẩm Duệ nghiêm khắc.
Thẩm Duệ sau khi răn dạy Thẩm Uyển xong, liền ra lệnh bọn họ lập tức trở về.
Đợi Thẩm Uyển cùng Cao Phỉ rời khỏi, Chu Vũ mới lên tiếng, “Vậy còn Tống Tiêu Tiêu?”
Thẩm Duệ hơi hơi nhăn mày, dự cảm không tốt trong lòng lại sâu thêm vài phần.
Thẩm Duệ nhìn Chu Vũ, trầm giọng nói, “Tôi cùng An An, Cao Phỉ xuống núi! Trước khi chúng tôi chưa trở về, phong tỏa sơn động! Nếu đến tám giờ sáng mai chúng tôi đều chưa trở về, mọi người liền lập tức rời đi!”
Chu Vũ gật đầu, “Hiểu được, các người cẩn thận một chút!”
Sau khi được đáp ứng, Cao Phỉ liền lập tức chạy ra khỏi sơn động. Thẩm An theo sát sau đó, Thẩm Duệ cũng lập tức đuổi kịp!
*****
Nữ nhân, cũng chính là Thẩm Uyển, hiện tại đang hối hận, nàng nên đề cao cảnh giác.
Nàng tại sao có thể bởi vì Tống Húc Dương không có gì nguy hiểm liền phớt lờ chứ? Nàng thế nhưng tin lời Tống Húc Dương nói! Liền ngu như vậy hồ hồ chạy ra!
Trốn sau tảng đá lớn, Thẩm Uyển vuốt bả vai mình, đau đớn như bị lửa đốt! Cũng không biết Tống Húc Dương rốt cuộc dùng dị năng gì, ngón tay bắn ra, bả vai của nàng liền thủng một lỗ, sau đó chảy máu không ngừng, bây giờ vẫn còn đang chảy máu… Phiền toái nhất chính là, dị năng hỏa của nàng biến mất!
Làm sao bây giờ? Khẳng định Tống Tiêu Tiêu sẽ tìm được nàng! Đồng hồ lại rơi mất! Nàng không có biện pháp liên hệ Anh hai.
Còn nữa, nàng nên làm cách nào đem việc làm của Tống Tiêu Tiêu ả điên này nói cho Anh hai?
Tống Tiêu Tiêu đã giết hết người trong nông trang! Hiện tại, càng điên cuồng chính là
—— Tống Tiêu Tiêu muốn giết hết bọn họ, sau đó cướp vật tư và xe!!!
Bà điên!! Thật là điên rồi!
Ngay trong lúc Thẩm Uyển sắc mặt tái nhợt chịu đựng đau đớn nghĩ cách lưu lại tín hiệu, đột nhiên tiếng cười điên cuồng vang lên, “Thì ra Thẩm Uyển ngươi ở đây a!”
Thẩm Uyển biến sắc, ngay sau đó, đột nhiên một tay chống đỡ, xoay người nhảy lên! Trong nháy mắt, nàng bị một sức mạnh đánh ngã!
Thẩm Uyển lảo đảo ngã xuống đất, ngực tê rần, một cỗ dòng khí đánh sâu vào, Thẩm Uyển đột nhiên lớn tiếng ho, phun ra mấy ngụm máu tươi.
Thẩm Uyển vô lực đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, nhìn nữ nhân đứng cách nàng không xa —— Tống Tiêu Tiêu, còn có Tống Húc Dương phía sau lưng!
“Ngươi… Vì sao muốn làm như vậy?” giọng Thẩm Uyển thật mỏng manh, nhìn Tống Tiêu Tiêu.
“Vì sao?” Tống Tiêu Tiêu cười, nụ cười thật điên cuồng, nhưng lại tràn ngập oán hận, “Này thật sự là một vấn đề hay nha!”