Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 7 : Kế thừa tử phủ
Ngày đăng: 07:50 19/04/20
“Người này chết vào năm Quý Tỵ, tháng Giáp Dần, ngày Bính Ngọ, giờ Hợi, trước khi chết sinh ra ý nguyện cường đại, mở ra tử phủ, tâm nguyện của hắn là được trở về trước khi thiên kiếp bùng nổ, đoàn tụ cùng ngươi, cùng gia nhân đoàn viên, ta cảm kích ân hắn mở ra tử phủ, đem hắn mang về.”
Năm Quý Tỵ, tháng Giáp Dần, ngày Bính Ngọ, giờ Hợi? Đó không phải là ngày 9 tháng 2 năm 2013 sao —— ngày trừ tịch?!
Thẩm Duệ tay không khỏi càng thêm dùng sức, sau khi mạt thế bùng nổ, An An của hắn sẽ chết?!
Thẩm Duệ cúi đầu nhìn Thẩm An trong ngực, ấm áp, mềm mại, rõ ràng ngay tại trong lòng ngực của mình…
Thẩm Duệ hơi hơi nhếch môi, đem Thẩm An ôm chặt, thấp giọng nói, “Cho nên, điều kiện của ngươi?”
“… Tâm chí của ngươi quả nhiên kiên định, thiên tư của ngươi, thông minh của ngươi có thể sánh bằng tổ tiên của tử phủ.”
Thẩm Duệ biểu tình không hề biến hóa, vẫn ôn nhu như cũ chăm chú nhìn vào Thẩm An trong ngực.
Tựa hồ là thở dài một tiếng, thanh âm kia chậm rãi nói, “Ta hiện giờ đối thoại với ngươi bằng thần hồn duy nhất còn sót lại, người trong ngực ngươi, tuy rằng thiên tư khá cao, hồn tinh thuần, nhưng đáng tiếc xé rách bầu trời thương tổn quá lớn, thần chí của hắn không có cách nào kế thừa tử phủ, nhưng tử phủ đã lựa chọn hắn, cũng cùng hắn dung hợp nhất thể, mà tử phủ yêu cầu linh lực cường đại để tồn tại, nếu không có linh lực cường đại, tử phủ tất sẽ biến mất, tử phủ biến mất, người trong ngực ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán!”
Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Duệ trầm xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đóa Bạch Liên kia, thanh âm lãnh tĩnh, “Ta nên làm như thế nào?”
“Tiếp thu kế thừa ta, trở thành trông coi tử phủ!”
“Được!”
Thẩm Duệ không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Mà tiếng nói Thẩm Duệ vừa dứt, đóa Bạch Liên kia đột nhiên xuất ra ánh sáng mãnh liệt đem Thẩm Duệ bao lại.
Trong hư không, một thanh âm chậm rãi thở dài, “Ta sắp biến mất, không thể tưởng được, kết quả sẽ là như thế, ý trời khó đoán …”
Mà sau khi ánh sáng quanh Thẩm Duệ dần dần tiêu tán, nhìn về phía Bạch Liên, Bạch Liên đã biến mất, mà vị trí nguyên bản là Bạch Liên, xuất hiện một hạt châu màu tím đậm, hạt châu tản ra ánh sáng nhiều màu, tuy rằng quỷ dị, ngoài ý muốn cũng rất xinh đẹp rực rỡ.
Thẩm Duệ liếc mắt nhìn hạt châu kia một cái, hơi hơi nhíu mày, trong óc của hắn hiện tại rất nhiều hình ảnh, tuy rằng rất nhiều, nhưng nên biết đến lại không nhiều lắm, hiện nay hắn khẳng định duy nhất chính là, hạt châu kia cùng loại với nguyên thần của hắn, ký thác trong không gian này.
Mà những thứ khác, ví dụ như lai lịch của tử phủ? Ngoài ý muốn cũng không phải là về tử phủ này.
Lúc này bên ngoài, trong một cái nhà xưởng phía sau toà nhà, Từ Trường Thiên đang nhíu mày vẽ bản thiết kế. Bạch Cảnh Khanh ở một bên thì thào tính công thức.
Lưu Khiết mang theo hộp thức ăn chứa bữa sáng tiến vào, chỉ thấy một người đang vẽ thỉnh thoảng phẫn hận nhíu mày, một người thì thào viết con số thỉnh thoảng nhéo tóc, Lưu Khiết khóe miệng hơi hơi vừa kéo, buông hộp cơm xuống, sửa sang lại quần áo, “Ta nói… Các ngươi là tối hôm qua đều không ngủ?”
Từ Trường Thiên và Bạch Cảnh Khanh không nói gì, cả giương mắt bố thí cái ánh mắt đều không có, Lưu Khiết sờ sờ cái mũi, hừ! Hắn bị xem nhẹ!
Lưu Khiết rõ ràng xoay người rời khỏi nhà xưởng, xì, cùng hai tên cuồng nghiên cứu không có gì để so đo! Đương nhiên, lát trưa còn phải lại đây một chuyến, nhìn chằm chằm hai vị này ăn cơm mới được!
Đi ra khỏi nhà xưởng, Lưu Khiết ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh trên không trung tốt đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Mạt thế? Quả thực không cách nào tưởng tượng. Bất quá, Lưu Khiết cũng tin tưởng tám phần. Bởi vì đó là lão đại Thẩm Duệ của bọn họ, bắt đầu từ năm năm trước, bất động thanh sắc mang theo bọn họ kiếm tiền, thành lập đàn “quân nhân phế thải” thuộc về bọn họ, lão Đại của căn cứ Thẩm Duệ!
—— đúng vậy, bọn họ là bởi vì đủ loại nguyên do bị ném khỏi quân nhân, đội ngũ phế thải quân nhân!
Như Bạch Cảnh Khanh, truy nã trùm buôn thuốc phiện lại trả giá bằng một đôi chân của bản thân! Chẳng sợ nhiệm vụ thành công hoàn thành, cũng không thể không rời khỏi đội ngũ quân nhân, cũng bởi vì đắc tội một tên lão đại quyền thế mà thiếu chút nữa bị xử chết!
Như Từ Trường Thiên, vì Bạch Cảnh Khanh, cam nguyện buông tha quân hàm, cùng Bạch Cảnh Khanh đồng sinh cộng tử, chật vật thất vọng đầu đường.
Như Chu Vũ, không quen nhìn bản thân quân nhị đại, bị tận lực xa lánh, cuối cùng rõ ràng rời đi.
Như Dương Sở Thuần, vì Chu Vũ bênh vực kẻ yếu, cuối cùng cũng là không thể không lựa chọn rời đi.
Như hắn Lưu Khiết… A…
…
Bọn họ đều là quân nhân phế thải bị bỏ rơi, bởi vì Thẩm Duệ mà cùng nhau tụ tập đến.
Thẩm Duệ là lão đại của bọn hắn, bọn họ cũng biết, Thẩm Duệ người này coi như là người xấu, nhưng, vậy thì có quan hệ gì? Khi bọn họ bất lực nhất Thẩm Duệ giúp đỡ bọn họ một phen, cho bọn họ chỗ dung thân, mà quan trọng nhất —— Thẩm Duệ làm cho bọn họ biết, bọn họ không phải phế thải!
Tại trong căn cứ này, trong đoàn đội của Thẩm Duệ, không thể thiếu bọn họ!