Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 81 : Cứu người (2)

Ngày đăng: 07:52 19/04/20


“Bạch Cảnh Khanh, cậu vi phạm quy định của đoàn đội, đợi đến khi trở về tiếp nhận xử phạt!” Thẩm Duệ nghiêm khắc nói xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm An, “An An, em cũng vậy.”



Thẩm An ngượng ngùng mỉm cười.



“Dương Sở Thuần, cậu cũng giống vậy!” Thẩm Duệ lại đưa mắt nhìn về phía Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần ha hả cười khan một tiếng, liền chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác.



Chu Vũ tức giận Dương Sở Thuần, tại thời điểm Thẩm Duệ nói muốn xử phạt Dương Sở Thuần, Chu Vũ cũng không thèm nhìn tới Dương Sở Thuần một cái, liền lập tức đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh nam nhân bị Thẩm Duệ bắt tới, trong lòng nghĩ, nên cho Dương Sở Thuần một cái giáo huấn! Hòa bình thịnh thế không nói gì! Trong mạt thế tại sao có thể tùy ý thoát ly đoàn đội như vậy!!



Còn Từ Trường Thiên, nhìn đến thần sắc Thẩm Duệ nghiêm khắc không để cho phản bác, há miệng thở dốc, cuối cùng liền ngậm lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, đã thấy Bạch Cảnh Khanh cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm. Từ Trường Thiên không khỏi nắm chặt tay, trong lòng nhiều lần rối rắm trong chốc lát, vẫn cắn răng, mặc kệ, cũng nên cho Khanh Khanh một cái giáo huấn!



Vì thế Từ Trường Thiên xoay người đi tới chỗ Chu Vũ. Từ Trường Thiên không biết, sau khi hắn xoay người, Bạch Cảnh Khanh giương mắt nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tối nghĩa.



Chu Vũ ngồi xổm bên cạnh nam nhân bị Thẩm Duệ chộp tới, nhìn nam nhân kia, diện mạo phổ thông, nhưng ánh mắt trắng quỷ dị, đồng tử chỉ có một chút, xem ra giống người phun tơ và người chim, đều là biến dị thể, nhưng là tự nhiên biến dị hay là nhân tạo biến dị thì phải chờ sau khi điều tra mới biết.



Thẩm Duệ nói xong cũng xoay người đi đến bên cạnh Chu Vũ, lúc này Từ Trường Thiên đang cẩn thận lục soát đồ vật trên người nam nhân này.



Nam nhân này đại khái là bị Thẩm Duệ hạ cấm thuật gì đó, không thể nhúc nhích, tròng mắt cũng thẳng lăng lăng.



Thẩm Duệ nói, “Ánh mắt của hắn có khác thường, nhưng hắn không chịu nói, tựa hồ cùng nhìn, thấu thị gì đó có liên quan” đồng thời híp mắt nói rằng, “Tôi phong ấn huyết mạch toàn thân của hắn, cho dù bọn họ cài bom gì trong máu của hắn cũng không có thể tự nổ!”



“Nhưng như vậy chúng ta thẩm vấn bằng cách nào?” Từ Trường Thiên hỏi.



Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Thẩm An, “An An, em lại đây.”



Thẩm An vẫn luôn muốn trộm tới gần, hiện tại nghe Thẩm Duệ vừa nói như thế, vội bước nhanh đi tới, nhỏ giọng hỏi, “Anh, cần em làm chuyện gì?”



Thẩm Duệ nhìn thần sắc Thẩm An ngại ngùng lại có một ít lấy lòng, vẻ mặt nhu hòa hơn, vươn tay dắt Thẩm An ngồi xổm xuống, chỉ vào nam nhân kia nói rằng, “An An, em thử nhìn xem có thể lắng nghe tiếng lòng của hắn hay không?”



Thẩm An sửng sốt, lắng nghe tiếng lòng? Nhưng mà … Cái thứ trước mắt này hình như là người a, có thể không? Bất quá nếu Anh hai nói, vậy thử xem sao! Vì thế, Thẩm An nhìn chằm chằm nam nhân bị Thẩm Duệ định trụ, khởi động dị năng lắng nghe, bắt đầu chuyên chú lắng nghe. Ngay từ đầu cái gì cũng không nghe được, rất tạp, nhưng tiếp theo, Thẩm An di một tiếng, giống như có một chút thanh âm?
Từ Trường Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn, Thẩm Duệ cũng không nói Khanh Khanh tham dự chiến đấu.



Từ Trường Thiên không chú ý tới, bàn tay Bạch Cảnh Khanh đặt trên tay vịn xe lăn lần thứ hai nắm chặt.



******



Địa điểm thuấn di tới được là bên trong một bãi đậu xe ngầm cách tháp đông phương một trăm mét.



Vừa thuấn di rơi xuống đất, Thẩm Duệ nháy mắt kéo kết giới, cẩn thận quan sát tình huống bốn phía. Cùng lúc đó, Từ Trường Thiên và Chu Vũ cũng kiểm tra trang bị trên người mỗi người, Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên còn có Thẩm Duệ đều có mang ba lô đến, trong ba lô trừ bỏ súng ống đạn dược, còn có dược phẩm chữa bệnh khẩn cấp.



Ba lô của Thẩm An tuy rằng không bổ sung đầy đủ, nhưng đồ vật nên có đều có, Bạch Cảnh Khanh còn có vài cái hộp nhỏ, trong hộp đều là thuốc độc.



Hiện tại, Bạch Cảnh Khanh đang đem hai cái cái hộp nhỏ chứa thuốc độc đưa cho Dương Sở Thuần và Thẩm An.



“Cầm! Một chai thuốc độc có thể giết chết mấy chục con cọp, dùng tiết kiệm.” Bạch Cảnh Khanh nói xong.



Dương Sở Thuần tiếp nhận, tò mò không thôi, “A, cái này chính là vũ khí sinh hóa trong truyền thuyết!”



Bạch Cảnh Khanh hừ một tiếng, “Nếu thật là lợi hại như vậy cũng tốt, nghe đây, Tiểu Dương Tử, thứ này tôi vừa mới nghiên cứu ra đến, cậu cùng cẩn thận một chút dùng. Biết không?”



“Khẳng định! Khẳng định! Anh yên tâm!” Dương Sở Thuần cười hắc hắc, liền tiếp đi qua.



Thẩm An cẩn thận nhận lấy cái hộp nhỏ, bỏ vào ba lô của chính mình, do dự một chút, làm bộ đưa tay vào túi quần, lấy từ trong không gian ra hai viên đan dược, hai viên đan dược này là hai trong năm viên Anh hai Thẩm Duệ tìm được trong không gian, có thể xác định là đan dược cứu mạng, Thẩm An đem một viên đan dược nhét vào tay Bạch Cảnh Khanh, tại Bạch Cảnh Khanh không hiểu nhìn về phía hắn, hắn ha hả cười gượng một tiếng, “Anh Cảnh Khanh, cái này là đan dược tổ truyền nhà em, anh cầm, dùng khi khẩn cấp.”



Bạch Cảnh Khanh sững sờ một chút, liền như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm An một cái, đan dược tổ truyền? Thẩm gia của Thẩm đại nhân lúc nào cũng chơi đùa đan dược? Này… Hẳn là có quan hệ với tu luyện?



Bạch Cảnh Khanh nghĩ như vậy, trên mặt lại là nở nụ cười, “Cảm ơn! Tiểu An.”