Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 91 :

Ngày đăng: 07:52 19/04/20


Trên đường cao tốc đi thông tây bắc, một đoàn xe đang hướng về phía trước.



Đường cao tốc vốn là xe đến xe đi nhộn nhịp không thôi, sau khi mạt thế bắt đầu liền quang đãng. Lúc này trừ bỏ một đoàn xe đi trước, cũng chỉ có năm ba chiếc xe hoặc là bay nhanh hoặc là thong thả chạy qua, mà ở hai bên đường cao tốc còn có hai ba con quái vật hình người hoặc là biến dị động vật tới lui, bọn chúng hướng tới đường cao tốc bám riết không tha đánh tới, nhưng thật nhanh liền sẽ bị người trong đoàn xe kia lưu loát đánh chết.



Phải nói, năng lực thích ứng của con người thật sự là siêu cường. Mạt thế thay vì nói là thế giới tận thế, không bằng nói là một hồi chiến tranh tự nhiên khôn sống kém chết. Lúc này, những người có thể tại đây trên đường cao tốc đi tây bắc có thể nói là người thắng trong trận chiến tranh này, mà những người đã chết đi, hoặc là còn không có cách nào tiến đến tây bắc —— kết cục đã định.



Tây bắc, đã có hai cái căn cứ, một cái tên là “Hy vọng chi tinh”, một cái tên là “Vũ dũng chi thành”, hy vọng chi tinh là do một chính trị gia thuộc quốc gia kiến thiết, vũ dũng chi thành là một lão nhân trong xây dựng. Lúc này, năm tháng sau khi mạt thế bắt đầu, người còn sống sót trên cơ bản đều sẽ chạy về phía hai cái căn cứ này, không đơn giản là bởi vì hai cái căn cứ này cường đại và cung cấp bảo hộ, mà còn là vì tây bắc là địa phương có ít quái vật và sinh vật biến dị nhất hiện nay, vả lại, khí hậu tự nhiên rất tốt.



Năm tháng sau mạt thế, sau khi trải qua một loạt động đất, khô hạn, mưa to thành hoạ, khí hậu đã bắt đầu xuất hiện biến hóa lớn, tựa như sau thế kỷ băng hà địa cầu một lần chuyển hoán khí hậu, hiện tại tây bắc đã không còn là hiếm mưa khô hạn, mà là khí hậu hợp lòng người, màu xanh đã bắt đầu lan tràn từng mảng lớn, đối với người trong mạt thế có thể nói là thiên đường.



Hiện tại, ngay tại trên đường cao tốc lao tới tây bắc này, một chiếc ôtô phải là xe việt dã, nhưng trên xe lắp hai họng đại pháo phun màu sắc rực rỡ đang bay nhanh, từ lỗ pháo thường xuyên phun ra ngọn lửa, thiêu chết các loại sinh vật biến dị phác tới, dẫn tới người lái xe bốn phía thường thường đi ra thăm dò nghiên cứu.



“Mau nhìn! Xe kia cũng thật đủ phong cách!”



“Nhất định là căn cứ lớn nào đó!”



“Là hy vọng chi tinh, hay là vũ dũng?”



“Quản hắn là căn cứ nào! Tiến lên hỏi một chút là biết!”







Đợi xe việt dã không phân biệt rõ màu sắc đến gần rồi, lái xe nhô đầu ra, hô, “Bạn hữu! Xe này cũng thật bưu hãn!”



Xe việt dã quay cửa kính xuống, hiện ra một gương mặt tuấn lãng, cười hì hì khó nén đắc ý, “Còn phải nói! Xuất phẩm của Từ đại đại nhà của chúng tôi, tất nhiên là vật phi phàm!”



Lái xe ngạc nhiên, “Hai! Bạn hữu, các anh là căn cứ nào? Lợi hại như vậy!”



Tiểu tử tuấn lãng vừa định tiếp lời, một bàn tay liền lôi tiểu tử tuấn lãng trở về, tiếp theo, một gương mặt lạnh lùng mặt không đổi sắc mở miệng, “Vô tận rừng rậm.” Nói xong, ném ra một tờ giấy, lái xe vội tiếp nhận.



Lái xe tập trung nhìn vào, trừng lớn mắt, trên giấy A4 phổ thông vẽ xoay vặn vẹo bản đồ lộ tuyến, nhưng lộ tuyến này … Cũng quá hàm hồ đi!



“Này, này…” Lái xe cứng họng, bản đồ của Vũ Dũng là trang giấy A4 sa hoa màu sắc rực rỡ đồ còn có tường tận biểu thị, tặng kèm chỉ dẫn tri kỷ tiếp tế tiếp viện! Của Hy vọng chi tinh thì trừ bỏ bản đồ màu sắc rực rỡ sa hoa còn tặng kèm chỉ dẫn kênh radio!



Cái này cái này… Cái gì vô tận lạnh lẽo chỉ dẫn liền một trang giấy A4 như vậy? Lộ tuyến này là tiểu bằng hữu nhà trẻ vẽ đi?!



“a! Huynh đệ, cho anh một lời khuyên, tổ chức thành đoàn thể đánh phó bản phải dẫn nãi nha.” Tiểu tử tuấn lãng lại ló đầu ra cười hì hì nói.



Lái xe trừng mắt, trong lòng lạnh buốt, muốn tổ chức thành đoàn thể? Đánh phó bản? Còn mang nãi? Đây là cái căn cứ vô liêm sỉ gì a?!



Cái căn cứ này có người đến sao?!



Lái xe còn muốn hỏi thêm, nhưng xe việt dã đầy phong cách kia đã bá một chút phóng đi rồi!




Thẩm An trợn to mắt, như vậy… Nói cách khác, lần này là Anh hai muốn chủ động phóng ra?!



Bạch Cảnh Khanh bên kia không biết khi nào đã đình chỉ tranh luận, Từ Trường Thiên nắm cả vai Bạch Cảnh Khanh, cười nói, “Nói được không sai! Thẩm đại nhân, danh sách xuất chiến định ra chưa? Tôi cần phải báo danh a!”



“Lần này… Tha gia mang khẩu, đều lưu lại thủ căn cứ.” Thẩm Duệ nói xong, buông tay Thẩm An tay, đi tới bàn tròn giữa đại sảnh, ấn cái nút đỏ thẫm, nói rằng, “Họp thôi.”



******



Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần tiến vào căn cứ, chợt nghe thấy radio căn cứ vang lên tiếng Thẩm Duệ thông tri họp, Chu Vũ đi đến đại sảnh hội nghị, còn Dương Sở Thuần không phải là đội trưởng bộ tác chiến, liền đi đến sân huấn luyện phía tây, hôm nay hắn còn chưa hoạt động gân cốt đâu.



Chu Vũ tiến vào đại sảnh hội nghị, chỉ thấy không khí trong đại sảnh ngưng trọng, Lưu Khiết cũng vậy, Từ Trường Thiên cũng thế, đều vẻ mặt trầm tư, ngay cả Thẩm An thoải mái nhất cũng mang vẻ mặt nặng nề.



Chu Vũ dừng chân một chút, lập tức đi đến vị trí của hắn ngồi xuống, lúc này trong đại sảnh hội nghị, người ngồi phân biệt có Thẩm Duệ, Lưu Khiết, Từ Trường Thiên, Bạch Cảnh Khanh, Chu Vũ, cha Thẩm, mà Thẩm An thì ngồi xuống bên cạnh Lưu Khiết, phụ trách ghi chép hội nghị.



“… Như vậy, chủ đề hội nghị hôm nay chỉ có một, định ra nhân viên ba ngày sau tấn công Vũ dũng. Đầu tiên, tha gia mang khẩu không xuất chiến, tiếp theo, người già phụ nữ và trẻ em không xuất chiến, bộ tác chiến lưu lại một phần ba. Có đặc biệt yêu cầu không xuất chiến. Được rồi, hiện tại chúng ta đi xác định, Chu Vũ, cậu đề xuất danh sách của bộ tác chiến.” Thẩm Duệ bình tĩnh nói.



Chu Vũ mở di động của mình ra, đọc to danh sách đã sớm xác định ra. Trong đó có tên của hắn, mà tên Dương Sở Thuần lại không ở trong đó.



Thẩm Duệ nhìn Chu Vũ, nói, “Cậu còn phải chiếu cố lão gia tử cùng Sở Thuần, cậu lưu lại.”



Chu Vũ mặt không đổi sắc đáp lời, “Lão gia tử có Sở Thuần chiếu cố, tôi nếu là đội trưởng bộ tác chiến, sự tình lần này lại là tác chiến, tôi phải xuất chiến.”



Thẩm Duệ nghe xong, cười cười, “Tốt lắm, những bộ khác, tôi lại điểm vài tên …”



Đợi Thẩm Duệ điểm hoàn tên, Từ Trường Thiên lên tiếng, “Lại thêm một cái tên, Từ Trường Thiên.”



Thẩm Duệ nhíu mày nhìn Từ Trường Thiên, “Tôi nói rồi, tha gia mang khẩu vậy không được ra trận.”



Từ Trường Thiên đúng lý hợp tình, “Tôi là đội trưởng bộ khí giới, sao mà không cần được?! Khanh Khanh lưu thủ, tôi xuất chiến!”



Bạch Cảnh Khanh nghe xong, nhíu mày vỗ Từ Trường Thiên một chút, “Em cũng là đội trưởng bộ nghiên cứu, sao anh được xuất chiến còn em phải lưu lại?!”



“Được rồi!” Thẩm Duệ đưa tay đánh gãy Từ Trường Thiên cùng Bạch Cảnh Khanh tranh luận, cười nói, “Các cậu đều lưu lại! Tôi có chuyện quan trọng muốn giao cho các cậu đi làm.”



Từ Trường Thiên và Bạch Cảnh Khanh nghe xong mới không tranh luận nữa.



Cha Thẩm lúc này lên tiếng, nghiêm túc nói, “Chúng ta nhóm người già không có cách nào xuất chiến, nhưng chúng ta sẽ cố gắng kiến thiết căn cứ.” Nói tới đây, cha Thẩm dừng một chút, có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Duệ, “Chỉ mấy người này có thể chứ?”



—— Vũ dũng chính là nơi tạo ra quái vật.



“Yên tâm đi.” Thẩm Duệ cười nói, “Con có đúng mực.”