Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 93 :

Ngày đăng: 07:52 19/04/20


Mà ở thời khắc mấu chốt này, Thẩm An đột nhiên giương tay lên, khiên nước ngập trời lại xuất hiện, ngăn cản khói đen lần thứ hai tụ tập tràn ngập nguy cơ ở ngoài tường cao. Nhóm thủ vệ trong căn cứ cũng phối hợp ăn ý với khiên nước của Thẩm An, các loại tia chớp ánh lửa tường đất liên tiếp phát ra, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng ít nhất cũng ngăn cản được một phần khói đen đang cuồn cuộn bay tới.



Trong lúc Thẩm An tập trung tinh thần, cố gắng ngăn cản khói đen, Từ Trường Thiên đã cấp tốc đuổi tới, nhìn đến khói đen cuồn cuộn, cùng với khói đen sau khi bị tiêu trừ hóa thành điểm đen nhỏ, Từ Trường Thiên mắng to một tiếng, liền không nói hai lời, quăng hai tay, bên ngoài khiên nước mọc lên vách tường kim loại!



“Anh Trường Thiên! Những chỗ khác tình huống thế nào?!” Dương Sở Thuần thấy Từ Trường Thiên, vừa phất tay đánh ngã quái vật biến dị đang bò lên tường vừa rống lớn hỏi.



Từ Trường Thiên nghiêng đầu nhìn Dương Sở Thuần, vừa thấy sắc mặt Dương Sở Thuần xám trắng, hoảng sợ, vội quát, “Tiểu tử cậu lo cho bản thân mình trước đi!”



Dương Sở Thuần hắc hắc cười ngây ngô cười, lập tức vừa vội hừng hực quát, “Anh Trường Thiên cẩn thận!”



“Ngọa tào!” Từ Trường Thiên nghiêng đầu vừa thấy, thiếu chút nữa hoảng sợ, đám khói đen đột nhiên tản ra, ngay giây tiếp theo, đột nhiên tụ lại thành một quả cầu đen thật lớn, hung hăng đập vào bức tường kim loại do hắn dựng lên!



Từ Trường Thiên nhanh chóng chuyên chú tinh thần, cắn răng, liều mạng phát ra năng lượng!



Nhưng quả cầu đen này lực lượng vô cùng lớn! Từ Trường Thiên cố gắng gia cố tường kim loại, vẫn ầm ầm bể nát sau ba lần bị quả cầu đen va chạm!



Từ Trường Thiên lảo đảo lui về phía sau hai bước, lần thứ hai cố gắng dựng lên tường kim loại. Phải biết phía sau tường kim loại của hắn chính là khiên nước của Thẩm An! Nếu khiên nước của Thẩm An cũng không thể cản lại, căn cứ của bọn họ liền mất!



Mà lúc này sắc mặt Thẩm An đã ẩn ẩn có chút xám trắng, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, quả cầu đen liên tục va chạm, làm khiên nước của hắn đã bắt đầu xuất hiện vết rách!



—— không được! Phải chịu đựng!



Thẩm An cắn răng, không để ý lúc



này trong miệng của hắn đã có mùi máu tươi, một tay vừa lật, tăng lớn linh lực phát ra!



Khiên nước ngập trời lần thứ hai gia cố đứng lên.



Từ Trường Thiên nghiêng đầu vừa thấy sắc mặt Thẩm An trắng bệch, khóe miệng có vết máu đỏ tươi, kinh hoảng, trong lòng lại là lo lắng, “Thẩm An!!” Từ Trường Thiên quát, “Nhanh lên! Chúng ta rút lui!”



Thẩm An cắn răng, lắc đầu, không được! Không thể lui! Căn cứ này … Là bọn họ tiêu phí năm tháng trời mới vất vả xây lên! Làm sao có thể buông tha như vậy!



Thẩm Uyển từ phía nam vội vàng tới rồi, vừa thấy sắc mặt Thẩm An sắc mặt trắng bệch, cũng là cả kinh, vội vài bước nhảy lên tháp canh, nhìn Thẩm An, sốt ruột mở miệng, “An An! Chúng ta đi mau!”


Mà ba tháng sau, bên ngoài Vô tận rừng rậm, xe việt dã màu trắng đảo vài vòng trước lối vào rừng, rốt cục dừng lại.



Cửa xe mở ra, lái xe đi ra, nhìn rừng rậm dường như vô biên vô hạn trước mắt, vừa nói thầm, vừa cúi đầu nhìn tờ giấy A4 có chút nếp gấp trong tay mình.



“Thế nào? Là nơi này à?” Nữ nhân xuống xe, nhìn về phía lái xe, phiền chán hỏi.



Lái xe vò vò đầu, cũng có chút chán nản, “Phải là nơi này!” Nhưng… Mẹ nó, ở đây có chỗ nào giống bộ dạng căn cứ a!



“Ba ba, chúng ta vào đi thôi!” Thiếu niên ngồi ở băng ghế phía sau mở cửa sổ, ló đầu ra nói, “Nơi này rất an toàn.”



“Haiz, không có cách nào nha, chúng ta vào xem đi.” Lái xe gấp tờ giấy a4 lần thứ hai nhét vào trong ngực, trong đầu mắng tên lái xe việt dã có gắn đạn pháo lúc trước cho hắn tờ giấy A4, mẹ! Cũng không thèm vẽ bản đồ cẩn thận điểm chút! Bọn họ một đường vòng vòng chuyển chuyển mất ba tháng a.



“Cái căn cứ Vũ dũng kia thật sự bị diệt a!” Lái xe, thật cẩn thận tiến vào rừng rậm, trên xe, nam tử trẻ tuổi ngồi phía sau kinh ngạc nói, radio trên tay hắn đang truyền phát tin tức mới nhất.



Mà sau khi xe tiến vào rừng rậm, radio của hắn lại đột nhiên không nhạy.



“Ai?? Xảy ra chuyện gì?”



“Nơi này là rừng rậm, tín hiệu không tốt là bình thường.” Lái xe tức giận nói xong, gõ gõ tay lái, không chút để ý nói, “Vũ dũng bị diệt không liên quan tới chúng ta, chúng ta vẫn là ngẫm lại làm cách nào tiến vào cái Vô tận rừng rậm này đi.”



“Ba ba, đi theo đường này là có thể.” Thiếu niên đột nhiên lên tiếng.



Nữ nhân nghi hoặc, “Con trai, làm sao con biết?”



Thiếu niên đột nhiên mỉm cười, chỉa chỉa cây to bên ngoài, “Trên cây kia có thiết bị theo dõi. Hơn nữa… Có người dùng dị năng sóng điện não giống con nói chuyện với con. Bảo chúng ta vẫn luôn đi thẳng tới trước là được.”



Lái xe cùng nữ nhân, nam nhân trẻ tuổi ba người đều kinh ngạc mở to hai mắt.



Thiếu niên cười tủm tỉm quay đầu, nhìn bên ngoài, mới vừa rồi nói chuyện với hắn chính là giọng của một đứa bé, thực manh.



Trực giác của hắn nói cho hắn biết, cái này căn cứ… Sẽ cho bọn họ cuộc sống an bình, có lẽ không thể so sánh với trước mạt thế, nhưng nhất định sẽ rất an bình.



Ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, thiếu niên cảm thấy, tương lai… Hết thảy tràn ngập hy vọng.