Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 115 : Đường lang bộ thiền
Ngày đăng: 19:33 18/04/20
Tình huống bất thường, tên áo trắng hiển nhiên sẽ không ngu tới mức tự mình vọt ra kiểm tra, mà chỉ vào hai người mới gia nhập để bọn họ đi thử mìn.
Một trong số đó chính là thiếu niên không ngừng nôn mửa đêm qua.
Sau khi ăn xong bữa tối nọ, vẻ mặt của những người mới đến này tựa hồ có chút không giống, giữa hai hàng chân mày thiếu đi vài phần sợ hãi, nhiều thêm vài phần tàn nhẫn.
Chỉ là người trẻ tuổi này vẫn còn vài phần nhát gan, hắn đã thử sự lợi hại của phát ti đằng kia, đương nhiên sợ hãi.
“Đừng sợ, tôi đi với cậu.” Người nói chuyện chính là người bị cụt một tay giúp hắn giải vây.
Tên áo trắng không quản là ai đi, chỉ không kiên nhẫn phất tay, tâm tư của hắn, tất cả đều đặt trên việc tại sao tế đằng lại biến mất.
Vì thế, hai người cong lưng, chậm rãi đi tới gần về phía ‘cạm bẫy’ đã được thiết kế trước đó.
“Anh Hủ, rất cảm ơn anh.” Người trẻ tuổi cảm kích nhỏ giọng nói.
Tên cụt tay kia nhìn hắn một cái nói: “Giữa tôi và cậu không cần phải khách sáo như vậy.” Trên thực tế, nhìn thấy thiếu niên trước mặt vô cùng chật vật, không còn nửa phần kiêu ngạo như ngày trước, trong lòng tên cụt tay cực kỳ khinh thường.
Do nhớ rõ, lần đầu tiên thấy nơi này, hắn vẫn cao ngạo giống như chim công vậy, lưng dựa cây to hóng mát, rõ ràng từ trên xuống dưới không điểm nào tốt, vậy mà lại biết cách đầu thai vào chỗ tốt! Viên Thiệu Hoa này là vậy! Toàn Hiểu Vũ cũng là vậy!
Nhớ tới Toàn Hiểu Vũ, tên cụt tay nhịn không được oán hận cắn chặt răng, nếu không phải cậu ta, Ôn Đồng sẽ không chết, mình cũng sẽ không mất đi một cánh tay!
Nếu như Ôn Đồng còn sống, nếu như cánh tay mình vẫn còn sẽ không có chuyện bởi vì vậy mà tổn hại sức mạnh, sẽ không bị người khinh thường, sẽ không phải bất đắc dĩ nghe lời sai khiến của tên Vệ Lí kia, mang theo Viên Thiệu Hoa lên Bắc, mượn thế lực của hắn đi đầu nhập vào kinh đô nương tựa người bác gì gì đó của hắn.
Nếu không phải ra khỏi căn cứ sao lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy!
Tên cụt tay oán hận nghĩ. Đúng vậy, hắn chính là Gia Luân Hủ trước đây ở bên ngoài J thị bị Toàn Hiểu Vũ chém đứt cánh tay. Mà thiếu niên bên cạnh hắn chính là con trai của Viên Long, Viên Thiệu Hoa.
“Người của Thiên Trạch!” Vẻ mặt Tiêu Tử Nhiên gần như âm trầm đến mức có thể chảy nước. Làm sao cũng không nghĩ tới, độc thủ làm ra loại chuyện này lại là căn cứ Thiên Trạch mà bọn họ vẫn luôn khinh thường.
Nhìn thấy Gia Luân Hủ xuất hiện, vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ có chút phức tạp, không nghĩ tới, hắn vậy mà còn sống, hơn nữa, còn gặp được hắn.
Cùng lúc đó, cậu có chút không yên nhìn Sở Thiên một cái, cũng may Sở Thiên cũng không có biểu hiện ra cảm xúc gì đặc biệt.
“Người đúng là người của Thiên Trạch, nhưng chuyện chưa hẳn là do Thiên Trạch làm.” Ánh mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm hành động hai người bên dưới thản nhiên nói.
“Hả?” Tiêu Tử Nhiên mang theo nghi vấn nhìn Sở Thiên.
“Với bản tính của bọn họ, nếu thật sự nắm trong tay thứ đáng sợ kia, chỉ sợ từ sớm đã coi đây là lợi thế đến lột chúng ta một lớp da rồi, sao có thể để yên mặc cho chúng ta phát triển.”
“Hiện tại người đầu nhập vào căn cứ Thiên Trạch nhiều như vậy, bọn họ không thiếu nhất chính là người, hà tất chi phải lén lút tạo ra sự kiện dân cư mất tích.” Sở Thiên phân tích nói.
“Vậy hai người này sao lại xuất hiện ở đây?”
“Còn nhớ rõ một đám người Thiên Trạch lén lút đi về phương Bắc không? Tuy rằng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, chúng ta rất nhanh sẽ có câu trả lời.” Sở Thiên nâng nâng cằm chỉ về người ở bên kia.
Mà Gia Luân Hủ vài lần thăm dò, xác định không có nguy hiểm mới ra hiệu cho gã áo trắng.
Vì thế mấy người kia đồng loạt chui ra khỏi rừng.
Nhìn thấy mặt đất bị cháy đen, gã áo trắng phát ra tiếng gầm giận dữ. Nhưng mà, đồng thời, hắn cũng từ diện tích mặt đất bị cháy đen có thể suy đoán, mức độ thiêu đốt này không thể đủ để thiêu hủy toàn bộ tế đằng của hắn.
Vậy thì số tế đằng còn lại đi đâu?