Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 117 : Màn chắn

Ngày đăng: 19:33 18/04/20


Từ ngày đó về sau, thì cuộc sống cứ như địa ngục.



Sau khi người nửa mặt tra tấn rồi ăn luôn nội tạng của người đáng thương kia xong, bốn tên đàn ông khác sẽ tiến đến mổ xẻ thi thể, xem người nọ như heo vậy, rồi bỏ vào trong nồi.



Hắn nghe thấy tên nửa mặt và gã áo trắng gọi bốn người kia Giáp Ất Bính Đinh, phỏng chừng chỉ là để thuận tiện nên đặt cái biệt danh.



Tên nửa mặt gọi gã áo trắng là Quý Duyên, gã áo trắng gọi tên nửa mặt là Mạc Húc, mà Giáp Ất Bính Đinh thì gọi hắn là anh Tô.



Mỗi một ngày, trước khi trời tối, nhóm Giáp Ất Bính Đinh sẽ chia thịt cho những người còn sống trong hang động, về phần ăn hay không ăn, thì phải xem những người được chia đó có muốn sống hay không.



Bọn họ giống như là thức ăn dự trữ vậy, bị nuôi như súc vật bị nhốt ở chỗ này.



Cũng không phải không có ai phản kháng.



Đặc biệt dị năng giả giống như bọn họ.



Cho dù bị trói buộc, một số dị năng vẫn có thể phóng ra. Nhưng mà đều không ngoại lệ, người có mưu đồ phản kháng và bỏ chạy, toàn bộ đều ở cái giây phút mà bọn họ vừa thoát khỏi gông cùm, da của bọn họ đột nhiên xuất hiện vết nứt, mạch máu đột nhiên nổ tung, sau đó phát ti đằng giống như con sâu che kín toàn thân.



Đương nhiên, sau này hắn cũng biết kia không phải sâu. Nhưng này không hề ảnh hưởng sự sợ hãi của hắn đối với thứ kia, cho dù là hiện tại, trong thân thể và máu của hắn vẫn còn có thứ đáng sợ kia ẩn núp.



Tóm lại, một hồi lưu vong bạo động trong vòng vài phút đồng hồ liền kết thúc. Nhóm căn cứ Thiên Trạch lên Bắc, chỉ còn lại bốn người bọn họ.



Ba mươi mấy người trong hang động, trong nháy mắt mất đi một nửa số người.



Sau đó càng không thể ngờ hơn nửa chính là, cái tên Tô Mộ Húc còn nửa bên mặt kia, cảm thấy lãng phí ‘thức ăn’ nên vẫy tay, chỗ sâu nhất trong hang động đột nhiên xuất hiện một đội tang thi!



Đúng vậy, tang thi!



Dưới khống chế của Tô Mạc Húc, chúng nó mồm to gặm cắn và nuốt chửng những thi thể trên mặt đất, mãi đến khi chỉ còn bộ xương, sau đó lại ngoan ngoãn trở về đứng ngay hàng thẳng lối, từ từ trở về ở chỗ sâu nhất trong hang động.


Nhưng mà cái loại cảm giác này không ngừng tăng lên, hắn vẫn phân một tia tinh thần đi quét quanh phạm vi màn chắn bao phủ, cũng không có phát hiện tình huống bất thường gì.



Vẫn còn có chút khó chịu? Làm sao bây giờ?



Ánh mắt Tô Mạc Húc chuyển hướng tới chỗ sâu thẳm trong động. Loại thời điểm này, cũng chỉ có thể đào một cái đầu, giống như ăn kem ly vậy đem chúng nó nuốt vào mới có thể xoa dịu cảm xúc của mình.



Nghĩ, hắn đi vào chỗ sâu trong động.



Quý Duyên người này vẫn vô dụng như vậy. Bất kể là trước mạt thế hay là sau mạt thế.



Chỉ có điều, hắn đối với mình trái lại luôn luôn tận tâm tận lực, sau mạt thế vẫn luôn che chở mình, mãi đến khi mình có thể mở lại trí lực, cho tới bây giờ, cũng coi như hiếm thấy.



Hắn vừa nghĩ, vừa tiện tay mò một người, móng tay sắc bén đã cắt mở sọ.



Tiếng gào thảm thiết thuộc về con người vang lên trong động, hắn thích loại cảm giác này, cũng chỉ có như vậy, hắn mới có cảm giác mình còn sống.



Não của dị năng giả, quả nhiên là thứ bổ dưỡng nhất! Tô Mạc Húc tham lam ăn, gần nhất vận may thật sự không tồi, người bị bắt toàn bộ đều là dị năng giả.



Não người thường không bằng một phần ngàn của bọn họ, vào thời điểm hắn ăn mấy thứ đó ăn tới nhạt nhẽo vô vị sắp thành con tang thi mắc bệnh kén ăn đầu tiên thì ông trời lại ban cho hắn một bàn toàn món ngon.



Hắn nhìn xung quanh một chút, vô số người trong động đang dùng đủ loại ánh mắt nhìn hắn, ăn xong những dị năng giả này, hắn hẳn có thể thăng cấp đi.



Tiến thêm một lần, hắn liền có đủ vốn để ra khỏi rừng, không cần phải sợ bị dị năng giả vây giết mà tiếp tục trốn ở trong đây.



Đến lúc đó, có vô số món ngon đi trên đường, sẽ khiến hắn trở nên càng mạnh hơn! Con người! Cái sinh vật tự cho là thông minh và cao cấp này, toàn bộ đều sẽ biến thành thức ăn nuôi dưỡng hắn!



Đáng thương! Đám vô tri đáng thương!



Những tủy não thơm ngon như thuốc phiện làm hắn trầm mê, tương lai tốt đẹp tựa hồ ngay tại trước mắt