Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 119 : Biệt ly
Ngày đăng: 19:33 18/04/20
Thật đúng nghĩa là địa ngục nhân gian, hai cái thi thể mất não kia còn chưa bị bỏ vào nồi đã bị Tô Mạc Húc tùy ý vứt bỏ ở một bên, vết máu trên mặt đất, xương trắng, trong động ngập tràn mùi tanh tưởi và..... Một số người sống sót tinh thần hoảng hốt.
Cũng may, nhóm người của căn cứ Thự Quang là nhóm bị bắt cuối cùng, tâm thần bị tàn phá coi như là ở mức ít nhất, cho nên, khi bọn hắn nhìn thấy đoàn người Tiêu Tử Nhiên thì đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt kích động.
Không giống như những người còn sống khác trong động, vẻ mặt tê liệt và thờ ơ.
Nhưng mà lúc này, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ ngoài ý muốn trông thấy người quen, hơn thế nữa trong nháy mắt bọn họ hiểu được nguyên nhân Tạ Minh Hiên không quan tâm tất cả mà một mực đòi xông vào đây.
Nữ tang thi Ny Tử kia cư nhiên lại ở trong này!
Sở Thiên còn trông thấy một người khác, chính là vị thôn trưởng lúc trước đứng ra bảo vệ cô gái, hắn run run rẩy rẩy nằm trên mặt đất, trong mắt một mảnh trống rỗng, cả người đều lộ ra hơi thở tuyệt vọng.
Mà Ny Tử đang quỳ gối trước mặt hắn nghẹn ngào khóc rống, kỳ thật, tang thi không có nước mắt không thể khóc gào, nhưng mà, mọi người nghe tiếng kêu rên của Ny Tử, đều có một loại cảm giác rằng nàng đang khóc nức nở.
Tiêu Tử Nhiên và Bùi Thiên Hành không có gặp qua Ny Tử, nhưng mà Tạ Minh Hiên lúc này đứng ở bên cạnh nàng vẻ mặt khổ sở, cho nên có thể đoán đây không phải kẻ địch.
“Ny Tử....” Sở Thiên thông qua tinh thần lực giao tiếp với Ny Tử.
Ny Tử quay đầu lại, đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Sớm biết như thế, chúng tôi nhất định sẽ đi cùng các người. Đều tại tôi, tại tôi hại chết mọi người!”
Đồng thời một đoạn ký ức cũng nhanh chóng tràn vào đầu của Sở Thiên, đó là ký ức của Ny Tử.
Sau khi đám người Sở Thiên đi, mọi người lại tiếp tục với nhịp sống vốn có. Nhưng mà không biết có phải bởi vì quái vật trong nhà xưởng bị tiêu diệt rồi, mất đi mối uy hiếp hay không, vốn tang thi trong khu vực không nhiều lắm, nay quái vật và tang thi đều xuất hiện ngày càng thường xuyên.
Bởi vì nguồn tài nguyên lân cận đã hao hết, mọi người cuối cùng quyết định rời khỏi nơi đó, cũng chính vì rời khỏi nơi đó mà dọc đường đi bọn họ gặp phải ma đằng kỳ quái kia.
Thậm chí cũng không phải một lượng lớn phát ti đằng như đám người Sở Thiên gặp phải, đối phó với người thường thì nhiêu đó là đã đủ rồi.
“Bác sĩ, đi thu tinh hạch của mấy con tang thi kia đi, đều là cấp năm cả. Còn của cô ấy —” Sở Thiên nhìn thi thể của Ny Tử: “Để lại cho tôi.”
Đến khi kiểm kê thỏa đáng, mọi người rời khỏi hang động đã là chuyện của nửa giờ sau.
Cảm xúc của Tạ Minh Hiên tuy đã được khống chế lại, nhưng lại trở nên chán nản mất tinh thần, hơn nữa, ý muốn bảo hộ đối với Toàn Hiểu Vũ không hiểu sao lại tăng lên, bỗng nhiên không cho phép bất kỳ ai tới gần Toàn Hiểu Vũ.
Ngay cả Sở Thiên cũng không thể.
Tuy rằng có hơi nóng nảy, nhưng nghĩ đến Tạ Minh Hiên vừa mất đi đồng bọn nhỏ mà hắn quan tâm, Sở Thiên cũng chỉ nhường nhịn một lúc.
Kiểm kê xong, tiểu đội điều tra của Thự Quang tổn thất hai dị năng giả, những người khác bởi vì bị giam giữ một thời gian ngắn, chưa từng ăn thịt, chưa từng chịu những tổn thương khác, trạng thái coi như không tồi. Chỉ là bị thương đôi chỗ, đại khái cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể hồi phục trở lại như trước.
Người thường còn lại mười người, gần như mất đi năng lực hành động, chủ yếu là trên phương diện tinh thần, bọn họ được đưa ra khỏi hang động. Thông qua miêu tả của người bên Thiên Trạch, những người này đại khác đều đã ăn qua thịt người, tương lai không biết bọn họ còn có can đảm để sống tiếp hay không.
Ngoài ra còn có hai gã dị năng giả may mắn còn sống, không phải người của Trọng Khải, bọn họ nói mình đến từ một căn cứ tên “Phương Chu”, ngày thường cũng không có lui tới với Thự Quang.
Tiêu Tử Nhiên kiểm tra thân thể của bọn họ, ma đằng trong cơ thể bọn họ biến mất, hình như sau khi Quý Duyên chính thức tử vong, thì biến mất.
Cho dù không biến mất cũng không sợ, trong tay bọn họ có “dịch áp súc”, trở về cho mỗi người một chai, hẳn sẽ không còn gì đáng ngại.
Về phần những người khác, Tiêu Tử Nhiên cảm thấy, cứu bọn họ đã là tận tình tận nghĩa.
Cho nên, khi hai gã dị năng giả của căn cứ “Phương Chủ” hỏi bọn hắn kế tiếp nên làm cái gì, Tiêu Tử Nhiên chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Nếu có thể đuổi kịp thì theo, những chuyện khác, thứ cho tôi không thể giúp.” Đặc biệt là mười người thường nhìn như người chết kia.
Trong rừng này ngoại trừ tên quái vật Tô Mạc Húc ra, ai biết còn có tên quái vật nào khác hay không, họ không có khả năng mạo hiểm mang hết những người không thân chẳng quen kia lại mất đi năng lực hành động theo.
Cũng đúng trải qua lễ rửa tội tàn khốc như vậy, hai người kia nhìn nhau, không nói thêm gì cũng không có thánh mẫu đi hỏi mười người kia nên làm gì, chỉ là sau khi thấy đoàn người Tiêu Tử Nhiên đi liền yên lặng theo sau.