Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 131 : Dạo chợ
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Căn cứ Lê Minh có một chợ phiên thuộc chính phủ, trước mạt thế đại khái là sân vân động của trường học, nay thêm vào một cái trần nhà là hoàn thành công trình.
Nơi này và sạp nhỏ khi vào thành trông thấy hoàn toàn khác biệt, ở đây rất náo nhiệt, hơn nữa rõ ràng có phe chính phủ nhúng tay vào quản lý, trông rất trật tự, bày đủ loại mặt hàng.
Cố Bộ trưởng quả thật tuân thủ lời hứa, chỉ đề quản gia mang mọi người đi dạo khắp nơi.
Chỉ có điều, dọc theo đường đi, mọi người vẫn phát hiện không ít “cái đuôi” theo sau bọn họ.
“Quý căn cứ có cơ chế truyền tin thật tân tiến.” Sở Thiên cười nói với quản gia: “Xem ra tin tức đã được truyền đi. Theo tôi được biết, sau mạt thế tất cả các thiết bị truyền tín hiệu đã mất đi hiệu lực rồi mà.”
Sở Thiên rõ ràng đang cười meo meo, nhưng quản gia lại cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ có thể “Ha hả” có lệ cho qua.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không truy hỏi đến cùng, sau mạt thế, hắn một mực ở phía Nam. Cảm giác quen thuộc không hiểu vì sao này rốt cuộc là cái gì đây?
Không, không phải là cảm thấy quen thuộc với cảnh vật và môi trường xung quanh! Đó là cái gì chứ?
Trong lúc suy tư, Sở Thiên lặng lẽ đem tinh thần lực phóng ra.
Đồng thời, còn tiện đường hỏi quản gia đang ra sức giới thiệu chợ phiên này: “Sân vận động đổi thành chợ phiên, vậy phòng dạy học thì sao? Biến thành khu dân cư sao?”
“Không, không phải.” Quản gia cung kính khom người, ngoan ngoãn trả lời: “Phòng dạy học đã bị bỏ hoang, không có ai dùng tới.”
“À.” Sở Thiên tùy ý gật đầu, một bộ không chút để ý, ngược lại bắt đầu hỏi có gì thú vị trong chợ phiên.
Quản gia trả lời từng câu từng câu một, nhưng đầu óc của Sở Thiên đã không ở lại nơi này.
Bỏ hoang? Thật sự là đơn giản như vậy sao? Ngoài thành có nhiều người không thể vào, nội thành đầu đường cuối ngõ đều có một đám người ăn ngủ lăn lóc ngoài đường, chỉ cần kiến trúc còn nguyên vẹn trên cơ bản đều sẽ tận dụng hết, thậm chí trùng tu lần nữa, tựa như nhà ở trong Trung Tâm Chữa Trị Tâm Hồn.
Điều kiện trường học tốt như vậy, sao lại chỉ tận dụng mỗi sân vận động, những chỗ khác đều bị bỏ hoang?
Tinh thần lực của Sở Thiên quét quanh trường học một vòng, nhưng mà, không có phát hiện điều gì kỳ lạ hết.
Hắn cẩn thận ngay cả tầng ngầm dưới đất cũng không buông tha, vẫn không phát hiện điều dị thường.
Sở Thiên nhìn Bạch Minh Hi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Bạch, cậu không còn nhỏ. Cậu phải hiểu, có những chuyện chúng ta không thể làm mà cũng không làm được. Cậu muốn mua bọn họ về sao? Hay là nháo loạn một hồi cướp người về? Còn có nhiều người như vậy chúng ta phải sắp xếp bọn họ thể nào? Cậu tính toán ra sao?”
Ánh mắt Sở Thiên nhìn Bạch Minh Hi cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc trước nay chưa có, cũng là loại nghiêm khắc mà Toàn Hiểu Vũ chưa bao giờ gặp qua.
“Bạch Minh Hi, đừng quên thân phận của cậu!” Sở Thiên bỏ lại những lời này liền thả tay Bạch Minh Hi, lôi kéo Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam đi.
Trước khi đi, còn không quên dùng cùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thoáng qua quản gia đang đứng một bên nghe đối thoại của hai người.
Quản gia bị một cái liếc mắt kia nhìn chòng chọc giật mình, sau lưng thầm sởn gai ốc. Nếu như nói, ánh mắt trước khi giết người của thiếu niên bên cạnh Sở Thiên là sói đói, thì ánh mắt của Sở Thiên ban nãy cực giống một vị cấp cao nắm trong tay quyền sinh sát.
Trong ánh mắt của hắn không có sát khí gì, nhưng lại đủ để kẻ khác sợ hãi.
“Sở Thiên, anh đối với Tiểu Bạch có phải có hơi quá hay không....” Toàn Hiểu Vũ cũng bị sự nghiêm khắc của Sở Thiên dọa sợ, do dự chần chừ một hồi rồi nói.
“Rất nghiêm khắc sao?” Khuôn mặt Sở Thiên khi nhìn Toàn Hiểu Vũ chỉ còn vẻ cười khổ: “Anh cũng không muốn, anh cũng hy vọng cậu ấy có thể một đời không sầu không lo. Cho dù cả đời cậu ấy nguyện ý đi theo sau anh, anh cũng đồng ý chăm sóc. Nhưng mà —”
Sở Thiên hít sâu một hơi: “Nhưng mà chúng ta sẽ trở lại kinh đô. Nếu như cậu ấy giống như anh, trong nhà có anh trai, anh còn có thể tùy ý không quản. Nhưng mà, cậu ấy là con trai độc nhất của Bạch gia, trên người có nhiều trách nhiệm..... Hiểu Vũ, em có thể không rõ, về sau anh sẽ từ từ nói rõ cho em nghe, được không?”
Sở Thiên không có đem chuyện nói rõ ràng, dù sao thời cơ chưa tới.
Toàn Hiểu Vũ im lặng gật đầu. Cách Kinh Đô càng gần, cậu phát hiện, sự hiểu biết của cậu đối với Sở Thiên càng ngày càng ít. Cái mà cậu biết về anh chỉ gói ghém trong chuyện sau mạt thế.
Sở Thiên của tương lai, sẽ còn là Sở Thiên mà cậu quen thuộc không?
Bên này mấy người bọn họ rối rắm, buổi đấu giá bên kia đã bắt đầu.
Chỉ là giờ phút này Sở Thiên cũng có vẻ có chút phiền lòng, đang muốn đi nhanh trở về, lại đột nhiên bị một đám người cản đường.
Quản gia vội vàng đuổi theo, thấy rõ người chặn đường, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Thật sự là sợ cái gì đến cái đó.
Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện, mà còn là dạng tới cửa gây sự!