Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 134 : Ác chiến
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Lí Nam đang cùng Tạ Minh Hiên chơi trò chơi nhàm chán thì có cảm giác hết sức quen thuộc đánh úp.
Nhóc ngây người, đồng thời Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên cùng mở mắt.
Sở Thiên trước tiên phóng xuất tinh thần lực, nhưng tức khắc bị bắn ngược.
Hơn nữa, cửa sổ hình như bị cái gì đó đánh nát, vài cái xúc tua bò vào.
Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ nhìn nhau, ăn ý chia ra đánh ở phương hướng khác nhau.
Toàn Hiểu Vũ mở hết tốc độ, ôm lấy Lí Nam, trong chớp mắt dẫn nhóc né tránh một cái xúc tua đang muốn quét ngang bọn họ.
Bên kia, khi Sở Thiên chạy tới chỗ Bạch Minh Hi, lân giáp bao trùm toàn thân, đỡ lấy một kích trí mạng thấy cho Bạch Minh Hi vừa tỉnh lại.
Hết thảy đều phát sinh trong vài giây.
Ngay sau đó, liên tiếp có tiếng vài cái cửa sổ bị phá vỡ, lại có thêm xúc tua bò vào.
Tạ Minh Hiên và hai con mèo không chịu yếu thế, từ sớm đã đánh cận chiến với mấy xúc tua.
Mấy xúc tua đó vừa dài vừa mềm mại, sau vài lần bị Tạ Minh Hiên xé nát, thứ đó bất thình lình tự mọc ra và năng lực tự chữa cực nhanh, sau vài giây đồng hồ, đoạn xúc tua bị xé đã sinh trưởng thành một đoạn xúc tua khác.
Tạ Minh Hiên ngay từ đầu không có đề phòng tới mấy cái đó, nên thân thể bị xúc tua mới mọc kia đâm thành vài cái lỗ, tuy rằng hắn không cảm giác được đau, nhưng cũng tức giận oa oa kêu to.
Hai con mèo cũng dùng vuốt xé nát mấy thứ kia, nhưng thiên tính động vật khiến chúng nó cẩn thận hơn Tạ Minh Hiên nhiều lắm, rất nhanh cũng phát hiện chuyện xúc tua có thể tự mọc và tự chữa, tuy rằng không bị thương nhưng cũng bởi vì xúc tua bất tử mà vướng tay vướng chân.
Sở Thiên đồng dạng phát hiện đặc điểm của xúc tua, hắn hiểu cứ như thế mãi cũng không phải là cách.
“Hiểu Vũ, nghĩ cách thoát ra ngoài.” Sở Thiên vừa nói vừa phóng tinh thần lực công kích, bất chấp tất cả quét về phía sân nhỏ bên ngoài.
Nhưng mà lại bị chặn.
Màn chắn tinh thần lực! Cư nhiên là màn chắn tinh thần lực cao hơn hắn! Sao có thể!
Dưới sự giúp đỡ của không gian, dị năng tinh thần của hắn khiến cho đối thủ dù cùng cấp bậc cũng khó mà đỡ nổi, nhưng hiện tại tinh thần liên tiếp bị chặn! Hơn nữa, trước khi phát sinh nguy hiểm, tinh thần lực của hắn cư nhiên không hề báo động trước, trái lại bản năng cảm ứng nguy hiểm của động vật khiến hắn tỉnh dậy kịp thời!
Lần này không có ai ngờ tới, Bạch Minh Hi đứng phía sau phối hợp với Tạ Minh Hiên đứng mũi chịu sào, vì bất ngờ nên không kịp đề phòng bị nước đen hắt trúng, lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống trên mặt đất.
Toàn Hiểu Vũ nghe thấy tiếng động, mặc kệ sương đen còn chưa tan hết, bỏ hai con quái vật đang giết còn nửa cái mạng vội vàng chạy qua.
Cũng không còn hơi sức để suy nghĩ, trực tiếp đem Bạch Minh Hi thu vào không gian, tạm thời hy vọng Lí Nam và nước trong không gian có thể cứu Bạch Minh Hi, còn lại phải đợi diệt xong kẻ địch rồi nói tiếp.
Tạ Minh Hiên không sợ hơi nước đen này, chỉ là liên tiếp thất bại không khỏi càng thêm tức giận, càng đánh càng hăng.
Toàn Hiểu Vũ vẫn như cũ bình tĩnh, một con bạch tuộc đã chết, còn lại bốn con, trong đó hai con chỉ còn nửa cái mạng, Tạ Minh Hiên càng đánh càng hăng, tình huống này, hai người mơ hồ chiếm thế thượng phong.
Lúc này, Tô Mạc Húc đang được bảo vệ ngoài màn chắn tinh thần lực dần cảm thấy lo lắng.
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, hắn rõ ràng đã tính toán hết thảy kỹ càng, sao lại biến thành loại tình huống này kia chứ?
Trong đám người này, trừ thằng nhóc Thuần Thú Sư và dị thú của nó, những người khác, hắn đều từng giao thủ qua. Nhưng mà, tốc độ thăng cấp dị năng của những người này thật khiến hắn sợ hãi mười phần.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ đã mạnh như vậy. Vì sao?
Duy nhất làm hắn vui mừng chính là, hắn tìm được đồng loại có tinh thần lực khống chế, trí lực cũng không hề tăng thêm, nếu không hắn và tên đàn ông giỏi dùng tinh thần lực công kích kia liên thủ, hôm nay mình chưa hẳn có thể chặn bọn họ.
Trí lực không có tăng trưởng, dù cho năng lực thăng cấp thì sao, cũng chỉ có thể thông qua bản năng để sử dụng, một khi bản năng đã không thể khống chế, hắn liền biến thành phế vật. Lợi hại có ích gì?
Còn có, thời điểm bọn họ từ trong phòng lao ra, cái thằng nhóc Thuần Thú Sư và dị thú đều có mặt, tinh thần lực của hắn có thể cảm nhận được. Nhưng mà, thời điểm sương đen bao phủ bọn họ, Thuần Thú Sư và dị thú biến mất!
Biến mất! Tự nhiên biến mất! Lúc ấy sương đen quá dày, mắt thường căn bản nhìn không thấy, chỉ có tinh thần lực cảm nhận được chúng nó biến mất.
Theo hắn biết, dị năng giả hệ không gian không thể để vật sống vào, vậy, bọn họ đã đi đâu? Vì cái gì lại không thấy? Bọn họ còn có cái năng lực quỷ quái gì sao?
Ban nãy cũng vậy, khi con bạch tuộc đầu tiên chết đã phun ra nước độc, một người khác cũng đã biến mất.
Mà lúc đó hắn đang đem tất cả tinh lực đặt trên màn chắn trước mặt để ngăn cả công kích của Sở Thiên, nên không để ý đến bên kia! Chỉ là bất thình lình, hắn cảm nhận được bên trong có một người biến mất!
Trên người những người này khẳng định còn có bí mật! Tô Mạc Húc nghiến răng nghiến lợi nghĩ.