Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 137 : Tinh hạch của Ny Tử
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Bên kia.
Trong một gian phòng bốn mặt đóng kín. Chỉ có một ngọn đèn nóng sáng le lói, loại đèn này trước mạt thế đã bị đào thải rồi, nhưng bây giờ ánh sáng yếu ớt ấy lại là ánh sáng duy nhất trong không gian kín mít này.
Một bóng người biến mất ở trong góc, gần như nhìn không ra nơi đó có người.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên ở trong gian phòng nôn nóng đi qua đi lại, hắn hình như đã kiềm chế hồi lâu, qua một hồi mới hỏi cái người đã ẩn mình trong bóng đêm kia: “Vì sao lại xảy ra chuyện này? Không phải nói trước khi kế hoạch hoàn thành, anh và bọn họ sẽ không bại lộ mà? Bây giờ làm sao đây? Vì cái gì không cùng tôi thương lượng trước hả?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao, chuyện đêm nay là ngoài ý muốn, Tô Mạc Húc tự tiện dẫn theo vật thí nghiệm ra ngoài, tôi cũng không biết.” Người này có giọng nói mềm mại dịu dàng, không nhanh không chậm, hoàn toàn đối lập với giọng nói của người đàn ông trung niên.
“Anh tại sao lại mặc kệ hắn? Tôi luôn không rõ, anh vì sao lại muốn nuôi một con tang thi bên người!” Trong giọng nói của người đàn ông tràn ngập táo bạo và áp lực: “Một con tang thi và thí nghiệm của anh, cùng kế hoạch của chúng ta có liên quan gì chứ?!”
Bóng người trong bóng đêm khinh miệt cười lạnh, chỉ có điều người đàn ông không thể nhìn thấy, mà giọng nói của bóng người trước sau như một mềm mại thong dong: “Ngài Tướng quân, không cần lo lắng không cần lo lắng, ngài là chủ nhân của căn cứ này, có vô số loại cách thức có thể xử lý chuyện này. Còn có.... Ngài cảm thấy không tự tin vào năng lực xử lý chuyện này của mình sao?”
Tướng quân nghe vậy ngẩn ra, tựa hồ là có chút sợ hãi bóng người, khí thế lập tức yếu đi: “Vậy..... Mấy người kia làm sao bây giờ? Bọn họ nắm giữ bí mật của tinh hạch....... Chờ chúng ta bắt được bí mật rồi giết bọn họ?”
Tướng quân đem đề tài chuyển hướng khác, mấy người kia nhìn thấy quái vật, hắn sợ bí mật của phòng thí nghiệm sẽ bị lộ. Mặc dù ở trong mạt thế, loại thí nghiệm phai mờ nhân tính này cũng sẽ tức khắc đưa hắn đẩy lên đầu ngọn sóng, khiến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hắn không thể mạo hiểm như vậy, nhất định phải tính toán xem làm thế nào trước khi chuyện này bại lộ, đem mấy người kia diệt khẩu.
Sự châm biếm của bóng người càng sâu, đáng tiếc Tướng quân đang lâm vào trầm tư, nên không phát hiện.
“Vậy phải xem, ngài cho rằng bí mật tinh hạch quan trọng hay là bí mật của phòng thí nghiệm quan trọng.” Trong giọng nói của bóng người tràn ngập vẻ không có gì đáng kể, hắn tựa hồ không quan tâm đến những cái gọi là bí mật kia.
Con người nha.....
Mùi vị cơm rất bình thường, nhưng mà Toàn Hiểu Vũ lại ăn rất ngon miệng, xem như là bữa ăn nhiều nhất trong mấy ngày nay.
Bạch Minh Hi thì một đường phun tào, Sở Thiên thiếu chút nữa lại đánh nhau với hắn, nói chính xác là, kém xíu nữa đem Bạch Minh Hi đè trên mặt đất đánh một trận.
Sau khi ăn xong, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ tay trong tay đi dạo phần rừng đối diện sông, phần lớn trái cây đã chín, bọn họ bớt thời gian ra đi hái, trên cây treo đầy mấy trái cây đếm không hết.
Đi về phía trước nữa, chính là con suối và cây ăn quả bảy màu. Mắt nhìn, quả trên cây, hình như sắp chín.
Sở Thiên lôi kéo Toàn Hiểu Vũ đứng ở dưới tàng cây, nhìn chằm chằm trái cây hồi lâu, cuối cùng nói: “Hiểu Vũ, anh muốn đem tinh hạch của Ny Tử cho Tạ Minh Hiên, cứ trong mấy ngày này làm đi.”
Hắn như là đã quyết tâm nói ra quyết định của mình vậy, tuy là câu trần thuật, nhưng trong giọng nói không khỏi có vài phần trưng cầu ý kiến, dù sao, chuyện liên quan Tạ Minh Hiên, sau cùng vẫn để Toàn Hiểu Vũ quyết định mới tốt.
Toàn Hiểu Vũ quả nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới hỏi một câu: “Vì sao?”
“Vài lần chiến đấu này, em nhìn ra đi? Thậm chí Tô Mạc Húc cũng đã nhìn ra, Tạ Minh Hiên chỉ là tăng năng lực khống chế của hắn, trong những trận chiến ở tương lai, tầm quan trọng đã không còn quá lớn. Hắn cũng không đủ thông minh để khống chế và lãnh đạo nhóm tang thi đang tiến hóa thần tốc.”
“Hơn nữa, khi dị năng của chúng ta càng lúc càng thăng cao, em cũng rõ ràng cảm nhận được, tiến hóa của Tạ Minh Hiên biến chậm chạp, không phải sao?”
“Huống hồ, anh suy cho cùng vẫn cảm thấy, lấy phương hướng tiến hóa của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ tiến hóa trí lực, hắn hiện tại chậm chạp, chẳng phải đang thay đổi phương hướng tiến hóa hay sao?”
“Anh hiểu lo lắng của em, anh cũng lo lắng. Nhưng mà, cuối cùng không thể bởi vì lo lắng liền không cho hắn thăng cấp đè ép hắn sao? Dù sao, đây chỉ là vấn đề về thời gian.”
Ở loại chuyện này, Sở Thiên không thể không tận tình phân tích, hắn hiểu Toàn Hiểu Vũ, càng quan tâm sẽ càng lo lắng, càng để ý sẽ càng sợ hãi mất đi.