Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 21 : Chính ca

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Bên kia, trong khu biệt thự.



Trong hoa viên biệt thự chỗ Chính ca, lúc này đứng đầy người. Xung quanh sân là nam nhân giơ các loại súng ống, đại khái có mười mấy người, giữa sân là một đám nam nữ già trẻ khác nhau. Nhóm người này có hơn hai mươi người, bọn họ thoạt nhìn vô cùng bình thường, thậm chí không ít người còn mặc quần áo ở nhà, bọn họ hoặc là đứng một mình, hoặc là hai ba người đứng chung một chỗ, điểm giống nhau chính là trên mặt bọn họ đều lộ vẻ kinh hoàng bất an, ánh mắt dao động trên người các nam nhân tay cầm súng.



Mà các nam nhân cũng tham lam nhìn chằm chằm nhóm người này, chỉ vì trong nhóm người này có hai nữ nhân xinh đẹp. Chuẩn xác mà nói, trong đó chỉ có một người được tính là cô gái. Mà cô gái lúc này đang được người nhà gắt gao che chở vào trong lòng. Người phụ nữ xinh đẹp thì không may mắn như vậy, cô ta một mình lẻ loi đứng, một thân áo ngủ đơn bạc khiến vóc người lả lướt của cô như ẩn như hiện. Người cầm súng xung quanh như hồ rình mồi nhìn nàng, thường phát ra tiếng cười hèn mọn. Nàng sợ hãi đến phát run, hai mắt rưng rưng, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn người chung quanh.



Nhưng mà, người chung quanh đã hữu ý vô ý tận sức tạo một khoảng cách với cô. Cô một thân lẻ loi đứng nơi đó, thân thể hơi run rẩy, trong đám người có vẻ vô cùng bắt mắt. Vẻ mặt của các nam nhân cầm súng tuy rằng đều là khát khao nhìn cô, nhưng cũng không có cái động tác thực tế nào. Giống như, bọn họ đang chờ đợi cái gì đó. Qua thật lâu, giữa nhóm người này càng ngày càng sợ hãi bất an, khi nhiệt lượng ban ngày theo mặt trời ngã về tây dần dần tán đi thì cửa chính biệt thự vốn im ắng đột nhiên ‘chi nha’ một tiếng mở ra.



Một nam tử thân hình cao lớn từ bên trong đi ra, ánh mắt hắn đảo qua nhóm người, mắt đầy tinh quang. ” Chào Chính ca!” Các nam nhân cầm súng xung quanh lúc này đồng loạt lên tiếng chào hỏi. Chính ca khẽ gật đầu, mà lão Ô thì theo sau, cũng từ trong phòng đi ra, chỉ là, trên tay lão Ô còn cầm một dây xích bằng sắt vô cùng thô, hắn vừa đi vừa không kiên nhẫn dùng sức kéo xích sắt vài cái. Theo động tác kéo xích sắt của hắn, vài tiếng ‘ô ô’ kêu khóc từ đuôi xích sắt truyền đến.




Những nam nhân cầm súng nhất thời cảnh giác, bước đi của bọn họ coi như có trật tự, cũng không hề giống như đám ô hợp bình thường. Sau khi Chính ca gật đầu, bọn họ lập tức giơ súng, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bày ra tư thế phòng ngự, chướng ngại vật trên đường đơn sơ được chuẩn bị trước đó, lúc này cũng nhanh chóng bị kéo ra đặt trước lối vào của biệt thự. Tiếng ô tô càng ngày càng gần, sau đó xe jeep đi đầu ngừng lại trước chướng ngại vật, hai chiếc xe theo sau cũng chậm chậm dừng lại. Khi A Đào ở trên xe đã đưa tay ra ngoài cửa sổ đánh một cái thủ thế, bên này lập tức có người hướng Chính ca báo cáo: “Chính ca, là A Đào ca đã trở về.”



Chính ca gật đầu: ”Cho hắn vào, hỏi hai chiếc xe theo sau là chuyện gì.” Tiểu lâu la báo cáo lập tức chạy về phía chướng ngại vật. Không lâu sau, A Đào liền chạy vội tới, hắn báo vào bên tai Chính ca, thấp giọng nói một đoạn. Chính ca nghe xong cười, hắn gật đầu, vỗ vỗ bả vai A Đào: ”Không tồi, làm tốt lắm, không uổng công ngày trước dạy cậu. Yên tâm, lập công, đêm nay ‘ưu đãi’, người đầu tiên liền thưởng cho cậu.”



A Đào nghe vậy hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng, nhịn không được xoa xoa tay nói: “Cảm ơn Chính ca, cảm ơn Chính ca, vẫn là Chính ca nhìn xa trông rộng, có cách dạy tốt.” “Được rồi.” Chính ca cười: “Đi thôi, bảo bọn họ đều vào đi.” “Vâng!” A Đào lớn tiếng trả lời, còn cung kính tặng một cái chào theo nghi thức quân đội quái dị, lại chạy nhanh về chiếc xe. Chỉ chốc lát, chỗ giao lộ liền chậm rãi có một đám người đi vào, đúng là đoàn người Toàn Hiểu Vũ. Vừa rồi mọi người dưới yêu cầu của A Đào, toàn bộ xuống xe đi bộ, tên bác sĩ theo thói quen đi đằng trước, có thể thấy rõ trong lòng người này có khống chế dục và chủ đạo dục mãnh liệt.



Toàn Hiễu Vũ cầm chắc kiếm, muốn đuổi theo trên tên bác sĩ, lại bị Sở Thiên kéo lại một phen, cậu lập tức quay đầu, chỉ thấy Sở Thiên chớp mắt nói: “Đỡ tôi một phen! Bạch Minh Hi quá vô dụng, hắn đỡ tôi so với tôi tự mình đi không khác lắm, chân đau.” Bạch Minh Hi trừng mắt lớn lấy tay chỉa chỉa cái mũi của mình, không phục muốn biện giải, kết quả hai người Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ không thèm nhìn hắn. Đành phải căm giận mà buông tay, trốn phía sau hai người sinh hờn dỗi.