Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 25 : Chuyện xưa
Ngày đăng: 19:32 18/04/20
Lí Nam ở ngoài cửa phòng ngồi hết hai tiếng đồng hồ, động cũng không có động qua. Căn cứ vào kinh nghiệm lần trước, nó biết có lẽ phải đợi tới buổi tối ngày hôm sau, thậm chí là ngày thứ ba. Bộ dáng khi vừa trở về của anh Hiểu Vũ thật đáng sợ, sắc mặt như màu than chì, hai mắt sung huyết, cực kỳ giống những quái vật ngoài kia.
Nhưng mà anh Hiểu Vũ không cho phép mình trị liệu cho anh ấy, mình thật sự là rất vô dụng, không có năng lực trợ giúp anh Hiểu Vũ, khi có chuyện xảy ra đều không thể giúp được gì. Nó đã mất ba ba, không thể tiếp tục mất đi anh Hiểu Vũ, nhưng mà, làm gì bây giờ? Nó có thể giúp cái gì? Lúc này Lí Nam thật hận tuổi mình quá nhỏ, hận bản thân không thể giúp được gì. Khi Toàn Hiểu Vũ thay đổi quần áo sạch sẽ, sinh cơ bừng bừng mở cửa thì nhìn thấy bộ dáng bất lực tự trách của Lí Nam.
“Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ gọi Lí Nam. Lí Nam ngẩng đầu lên, nhìn Toàn Hiểu Vũ. “Anh Hiểu Vũ, anh —-” Lí Nam hô một tiếng, còn nửa câu kia thì nghẹn ở trong cổ họng, nó vốn muốn hỏi ‘anh không sao chứ?’ nhưng nhìn thấy bộ dáng Toàn Hiểu Vũ sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa tinh thần sáng láng, làm sao giống như là có chuyện gì. “Em sao lại ngồi xổm ở cửa, mau đứng lên.” Toàn Hiểu Vũ đi tới, kéo Lí Nam đứng dậy, còn thuận tay sờ sờ đầu nó.
“Em muốn ở chỗ này chờ anh ra, nếu anh ở trong phòng quá lâu em sẽ phá cửa vào.” Lí Nam thấp giọng nói. Toàn Hiểu Vũ bị nó nói đến cái mũi hơi men, nhưng cậu chỉ dùng sức vỗ vỗ bả vai Lí Nam, nói: “Không có việc gì, anh tốt lắm! Chỉ là có chút đói bụng.” “Được, em có nấu cơm chờ anh, nhưng hiện tại nguội rồi, em đi hâm nóng lại.” Lí Nam nghe vậy liền cười. Nó nhớ rõ trước khi anh Hiểu Vũ đi vào phòng là một thân đầy máu, bờ vai của anh hình như bị thương, nhưng mà hiện tại, bộ dáng không giống là bị thương. Trong lòng của nó cũng không phải là không có nghi ngờ.
Nó là lớn, đã có năng lực tử hỏi, cho nên nó biết, trừ bỏ không gian ra, trên người anh Hiểu Vũ khẳng định còn có một bí mật khác. Nhưng anh Hiểu Vũ không nói thì cho thấy cái bí mật đó vô cùng quan trọng! Cho nên làm em trai của anh Hiểu Vũ, làm em trai cái gì cũng không thể giúp anh Hiểu Vũ, điều cần làm không phải là truy tìm đáp áp, mà là dùng hết mọi biện pháp đề phòng nghiêm ngặt cố thủ nhất định phải giúp anh Hiểu Vũ bảo vệ bí mật của anh ấy tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Mình biết càng ít, anh Hiểu Vũ càng an toàn. Cho dù tương lai nó bị người ta bắt được cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể từ trong miệng của nó biết được bí mật của anh Hiểu Vũ. “Anh đi với em, thuận tiện tâm sự với em.” Lí Nam cũng không hỏi cậu về chuyện vết thương, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, đối với việc này, trong lòng Toàn Hiểu Vũ là cảm kích. Hiện tại trên người cậu có nhiều chuyện không thể nói ra, nhưng lại không muốn nói dối người bên cạnh, cho nên Lí Nam không hỏi chính là sự tin cậy và khoan dung lớn nhất đối với cậu.
Giữa người thân, sẽ không cần thiết đi bày tỏ cái gì cảm kích, bọn họ chỉ có thể hết sức bảo hộ tốt lẫn nhau, mới không phụ sự tín nhiệm và tình cảm như thế. “Tiểu Nam, khi anh không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì?” Toàn Hiểu Vũ còn nhớ rõ khi cậu trở về, Lí Nam đang trốn ở trong tầng hầm.
Dựa theo giao ước của bọn họ, chỉ khi nguy hiểm Lí Nam mới có thể trốn vào trong tầng hầm. Lí Nam đem đồ ăn đã hâm nóng để trên bàn, hai người, mỗi người một phần, bò bí-tết nóng hầm hập. “Buổi sáng, anh đi rồi, em khóa kỹ cửa, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi chợt nghe bên ngoài có tiếng súng vang lên. Cho nên em chạy lên lầu ba, mở cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.” Cái cửa sổ nhỏ kia là cửa sổ quan sát, lúc đầu xây dựng đã để lại, ở phía sau hoa viên, khi mở toàn bộ hệ thống phòng ngự dùng thì dùng nó để quan sát bên ngoài.
Đào Chính đi vào nhà của Lâm Tự Cường, không đợi lão già này bày tư thế của ông chủ, liền dẫn đầu đánh lão ta một trận, đánh cho lão bò lăn. Đi theo lão già này mấy năm, hắn đã sớm chịu đủ rồi, liên quan đến đám anh em của hắn, từ sớm đã không vừa mắt tên Lâm Tự Cường, chỉ vì nể mặt tiền nên mới tâng bốc lão ta. Hiện tại, tiền cũng thành giấy phế, phong thủy luân chuyển, xưa không bằng nay a! Còn có tình nhân nhỏ Mã Tĩnh Tĩnh, ngày thường con mắt mọc trên trán, nhìn cũng không thèm nhìn đám bảo tiêu bọn họ, khi sai khiến bọn họ làm việc thì vênh mặt hất hàm. Cục tức này, đám anh em đã giữ trong lòng rất lâu, nhìn thấy nàng ta mỗi ngày nũng nịu mị khí hầu hạ tên đầu hói chết tiệt, Đào Chính ước gì lập tức đem nữ nhân này ấn trên mặt đất làm chết nàng ta.
Biết thời biết thế, trước mắt có cơ hội, nữ nhân này, Đào Chính đương nhiên liền thuận tay thu nạp. Lâm Tự Cường cũng cảm thấy cuộc đời như giấc mộng, hắn làm sao nghĩ mình lại nuôi một con bạch nhãn lang. Hắn vốn đang trốn trong biệt thự, bảo đám người này cứu hắn, kết quả lại bị hắn ta đánh cho một trận. Sau đó, cuộc sống bi thảm và chịu ngược bắt đầu.
Những người đó đem hắn buộc trong WC, buộc hắn uống nước tiểu uống nước bồn cầu, buộc hắn liếm sạch sẽ bồn cầu, lấy tàn thuốc châm hắn, không cho hắn ăn cơm, khi tức giận thì đánh hắn một trận để trút giận. Hắn càng cầu xin, đánh càng độc, heo chó không bằng, sống không bằng chết. Nhưng ngược lại tiểu tình nhân Mã Tĩnh Tĩnh cực kỳ có nhãn lực, trước tiên là hờn dỗi “Chính ca Chính ca” ra sức nịnh hót, nhưng xem như có thể bảo vệ bản thân. Vốn kế hoạch của Chính ca hết thảy thuận lợi, tất cả chuyện đều nằm trong kế hoạch, Chính ca chưa kịp đắc ý thi triển tham vọng thì gặp tên bác sĩ......
Đây là toàn bộ chuyện xưa.
Thật vất vả nói xong, Lâm Tự Cường tê liệt ngã xuống một bên, thở hổn hển như sắp chết. “Hắn ——- sao giống như sắp chết vậy?” Bạch Minh Hi hiếm có chút lo lắng nói. Tên bác sĩ cũng mặc kệ Lâm Tự Cường sống chết ra sao, tòa nhà này về sau hắn ta còn muốn ở nếu để lão ta chết chỗ này sẽ làm dơ nhà của hắn ta. Đúng vậy, nhà của hắn ta!
“Này —— Vậy còn mày? Mày và hắn có ân oán gì?” Tên bác sĩ nâng nâng cằm, lại đá một cước lên người đàn ông trung niên đang tràn ngập căm phẫn. “Hắn! Hại chết vợ và con của tôi ——-” người đàn ông dùng hết sức quát: “Hắn đáng chết! Đáng chết! Tôi muốn giết hắn! Kéo hắn cho tang thi ăn! Còn có ả kia! Cái ả kia —–” Ánh mắt phẫn hận của hắn lại chuyển hướng sang Mã Tĩnh Tĩnh đang ngồi phịch trên mặt đất.
“Nha.” Tên bác sĩ thờ ơ nha một tiếng, chìa ngón út ngoáy ngoáy lổ tai: “Mày rất ầm ĩ, tao lo lắng một chút nữa lại phải nghe mà kể chuyện xưa, hay là lập tức giải quyết mày.” Dưới cái nhìn chăm chú của tên bác sĩ, người đàn ông trung niên lúc này tìm về lý trí. Khi hắn nhớ tới tên bác sĩ này là dạng người gì liền nhịn không được đánh một cái rùng mình.
Sở Thiên cùng Bạch Minh Hi lúc này cũng đang nhìn hắn, bộ dáng như là chờ hắn kể chuyện vậy. Vừa rồi cái tên Lâm Tự Cường kia kéo dài hơi tàn nói chuyện cũng không cho hắn ta nói. Cho nên hắn phải tổ chức lại lời nói, nói chuyện đã xảy ra vào ngày đó. Thì ra người đàn ông tên là Hà Cương, ngày đó khi Toàn Hiểu Vũ lái xe rời đi. Hắn đập bể cửa kính của một chiếc xe khác, mới vừa mở cửa xe lại phát hiện bên trong không có chìa khóa hắn không thể khởi động xe được. Trong tình thế cấp bách thấy Lâm Tự Cường và Mã Tĩnh Tĩnh lẵng lặng mở cửa xe của họ định chuẩn bị rời đi liền mang theo vợ con đi cầu xin bọn họ dẫn hắn một đoạn đường.