Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 31 : Cứu giúp

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Mọi người không cần phải đợi quá lâu, mấy điểm đen kia chạy như bay rất nhanh liền xuất hiện trước mắt mọi người. Khi chúng nó cách mọi người khoảng ba bốn trăm thước, tên bác sĩ quyết định thật nhanh hạ lệnh bắn. Viên đạn bắn trúng chúng nó, ba con thú biến dị dẫn đầu chạy trước “ngao” một tiếng, nhảy sang một bên, tránh được viên đạn liên tục bay tới. Tốc độ của chúng nó thoáng cái giảm xuống.



Thú biến dị là sinh mệnh thể, chúng nó so với tang thi thú mạnh ở chỗ là có đủ trí khôn, có năng lực tự hỏi, nhưng cùng lúc đó, chúng nó và toàn bộ sinh mệnh thể đều giống nhau, cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn. Viên đạn hình như không tạo thành thương tổn quá lớn đối với chúng nó nhưng lại khiến chúng nó cảm nhận được cảm giác đau đớn rất mạnh, bởi vì đau, chúng nó tạm hoãn tốc độ công kích.



Xạ kích hữu hiệu khiến cho những con thú biến dị này bắt đầu sản sinh lòng kiêng kị với nhân loại mà chúng nó coi là con mồi trước mắt này. Nhìn thấy hiệu quả của viên đạn không lớn, tên bác sĩ giang hai tay ra, hai nhánh cây tùy ý bay múa trong không trung, sau đó tựa như lưỡi kiếm đánh tới mấy con quái vật kia. “Đừng chỉ bắn không, người thường đứng phí sau, nếu thấy chúng nó tới gần mới bắn.” Tên bác sĩ vừa chiến đấu vừa không quên dặn dò mọi người.



“Chúng nó hình như là mèo a.” Sở Thiên nói một câu. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, nảy lên một cái, nắm chặt thanh kiếm chẳng ừ chẳng hử liền hướng bên trái đánh giết. Mèo biến dị bên kia phản ứng cực nhanh, chúng nó rất nhanh cảm nhận được sự uy hiếp đến từ con mồi trước mặt, cũng lập tức bày ra trận hình quen thuộc của chúng khi chiến đấu.



Xem ra chúng nó cũng không phải là lần đầu tiên khiêu khích nhân loại, tựa hồ cũng rất có kinh nghiệm a! Tên bác sĩ nghĩ như vậy, công kích của nhánh cây từ sút chuyển sang quất, trực tiếp ném vào trong đàn mèo quất loạn xạ một trận, mạnh mẽ đem chúng nó tách ra. Lúc này, mọi người đã thấy rõ ràng, những con thú biến dị đó là do năm con mèo biến dị khác màu tạo thành.



Hình thể hiện tại của chúng nó so với con báo còn lớn hơn, trong mắt tản ra lục quang sâu kín, móng vuốt đầy sắc bén, bốn khỏa răng nanh lộ ngoài miệng lấp lóe vài tia hàn quang. Toàn Hiểu Vũ trực tiếp chạy tới con mèo biến dị màu đen, huy kiếm về phía yết hầu của nó. Con mèo đen này thoạt nhìn giống như thủ lĩnh của đám mèo biến dị. Cầm tặc tiên cầm vương.
Trận chiến chấm dứt, chuyện đầu tiên Toàn Hiểu Vũ làm chính là xoay người tìm Sở Thiên. Khi con mèo biến dị cuối cùng ngã xuống, Sở Thiên cũng ngã xuống theo, được Bạch Minh Hi chạy tới tiếp được. Toàn Hiểu Vũ đầu tiên nhìn thấy là bả vai của Sở Thiên toàn là máu, trên vai thủng hai lỗ mà mắt thường có thể thấy được, vẫn đang chảy máu, trong nháy mắt cậu liền nóng nảy, đi tới dùng hai tay đè miệng vết thương của Sở Thiên lại, không biết phải làm sao. Bạch Minh Hi cũng sợ hãi, ôm Sở Thiên “Tiểu Thiên, Tiểu Thiên” kêu không ngừng.



Sở Thiên lại nhìn bọn họ cười: “Không có việc gì, các người đừng khẩn trương.....” Nhưng vào lúc này Toàn Hiểu Vũ nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lí Nam. Bạch Minh Hi cũng nhớ ra, hắn nhìn về phía Lí Nam, trong mắt tràn ngập cầu xin. Khác với Bạch Minh Hi, trong mắt Toàn Hiểu Vũ trừ bỏ hy vọng còn có một tia phức tạp và áy náy. Lí Nam rất nhanh đọc hiểu ý nghĩ của bọn họ, cười một chút, gật đầu.



Nó đi tới bên cạnh Sở Thiên ngồi xổm xuống, nhưng lại thấy, Sở Thiên cố sức lắc đầu nhìn nó. Lí Nam cũng lắc đầu, cười với Sở Thiên một cái hai tay đặt trên vết thương của Sở Thiên. Trong nháy mắt, một đạo bạch quang thánh khiết từ trong lòng bàn tay nó toát ra, bao trùm lấy bả vai với hai lỗ thủng của Sở Thiên. Trừ bỏ Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi ra, những người khác tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.



Suy nghĩ của bọn họ, Lí Nam đều hiểu. Bạch Minh Hi cầu xin nó tới cứu Sở Thiên, một lòng một dạ, không hề có ý nghĩ gì khác. Anh Hiểu Vũ hy vọng nó cứu Sở Thiên, lại lo lắng nó bởi vì để lộ dị năng mà rơi vào nguy hiểm, cho nên tràn ngập áy náy. Sở Thiên cũng không hy vọng nó để lộ cho nên lắc đầu ngăn cản nó. Nhưng mà, nó lại sao có thể vì an nguy của bản thân mắt thấy đồng bạn đã sóng vai tác chiến hơn hai tháng lâm vào nguy hiểm mà không quan tâm?



Huống hồ, Sở Thiên bị thương vì để cứu anh Hiểu Vũ! Mọi người vẫn cho rằng nó còn nhỏ luôn cố gắng bảo vệ nó, cho nên đây là cơ hội để báo đáp họ.