Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 35 : Phiền toái

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Chỉ chốc lát, Toàn Hiểu Vũ mang theo đám người bác sĩ đi vào. Trước khi vào, cậu đã giải thích sơ qua với tên bác sĩ về tình hình trong thánh đường. Sở Thiên đã chọn được một vị trí tốt vẫy tay với mọi người. Vừa thấy mặt, Sở Thiên liền cười cười với Toàn Hiểu Vũ sau đó lôi kéo tên bác sĩ, hai người đi ra một bên nói nhỏ. Những người khác thì không quá rõ tình hình trong thánh đường, nhưng mà xuất phát từ sự phục tùng đối với tên bác sĩ, cũng phi thường tự giác mang theo hành trang của bản thân không hỏi nhiều.



Toàn Hiểu Vũ cũng không biết dùng từ gì để diễn tả tâm tình trong lòng như hiện tại. Vốn cậu cho rằng, dựa theo sự khác biệt về quỹ tích giữa kiếp này với kiếp trước, có thể mọi người đời này cũng sẽ không gặp nhau. Không nghĩ tới, trong sự tối tăm này vẫn có một ngày định mệnh. Đây là cơ hội mà ông trời cho cậu để chấm dứt mọi khúc mắc của cậu sao?



“Toàn tiểu tiên sinh, là cậu sao? A! Là cậu! Thật sự là cậu!” Một bóng người nháo tới bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, đánh gãy suy nghĩ của cậu, bởi vì bản năng chiến đấu được mạt thế nuôi dưỡng thành, cậu thiếu chút nữa là rút đao ra. Sau đó nhớ tới đây là thánh đường mà cha xứ thu nhận người sống, thêm vào đó giọng nói này khá là quen thuộc, cậu mới kìm chế cảm giác muốn rút đao. Bất quá cậu vẫn đưa tay cản lại, đem người có ý đồ bổ nhào tới ôm lấy người của cậu đẩy ra.



Toàn Hiểu Vũ không dùng mười phần lực, hiện tại cậu đã có thể kiểm soát lực đạo của bản thân. Nhưng mà người nọ vẫn lảo đảo một chút.



“Toàn tiểu tiên sinh, cậu không sao hết? Thật tốt quá! Cậu không có sao! Cậu còn sống.” Toàn Hiểu Vũ nhăn mày, trừng mắt nhìn chàn trai đang hưng phấn hoa tay múa chận, rốt cục cũng nhận ra hắn là ai.



Tạ Minh Hiên, luật sư đại diện mà cha cậu từng chỉ định. Cũng là luật sư từng cùng Lí Thuận Vĩ cùng nhau cố gắng giúp cạnh tranh đoạt tài sản. Kỳ thật, Toàn Hiểu Vũ trước đây vẫn cảm thấy người này hấp ta hấp tấp, rất không đáng tin. Chỉ là cha cậu đã quyết định mời Tạ Minh Hiên làm luật sư đại diện cho bọn họ, tuy rằng cậu không rõ cái người tên Tạ Minh Hiên này và cha có quan hệ sâu xa gì, nhưng mà cậu chưa bao giờ phản đối ý kiến của cha, tài sản cái loại này, cậu từ trước đến giờ cũng không để ý.




Trói gà không chặt? Sở Thiên liếc nhìn thanh đao trong tay Toàn Hiểu Vũ, nhớ tới khi cậu ở trong đàn tang thi, bình tĩnh tự nhiên cắt đầu tang thi, lại nhịn không được “xì xì” cười ra tiếng. Mà tên bác sĩ giờ phút này đứng một bên vốn dùng một loại ánh mắt kỳ quá nhìn Tạ Minh Hiên nửa ngày, sau đó lại dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn Sở Thiên.



Da mặt dày của Sở Thiên lúc này phát huy tác dụng, hắn một chút cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn gật đầu, rút tay của mình về: “Thật trùng hợp, không nghĩ tới, người chúng tôi cứu lại là người mà luật sư Tạ đang tìm! Thật là có duyên có phận.” Sở Thiên có chủ ý, hắn tính toán ở chỗ này hai ngày, Tạ Minh Hiên này có thể sẽ phát huy chút tác dụng.



Chuyện ở hai ngày là quyết định vừa nghĩ của hắn và tên bác sĩ, muốn nhân cơ hội này nghe ngóng thêm một chút về thực lực của người khác, thuận tiện nhìn xem có thể từ trong miệng những người sống sót khác thu hoạch thêm một vài tin tức có giá trị. Toàn Hiểu Vũ trừng mắt nhìn Sở Thiên một cái: Anh muốn gì?



Sở Thiên cười, cho cậu một ánh mắt: Yên tâm đi, sau này sẽ giải thích với cậu. Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ, đành phải làm theo, tính toán chỉ làm một tên đầu gỗ, không để ý bọn họ, tùy bọn họ vậy.



Bên này vừa không thèm để ý đến thì Gia Luân Hủ bên kia lại đi tới đây. Hắn hình như đã quan sát bên này một hồi, nên lúc này mới đi qua đây. Toàn Hiểu Vũ nhất thời cảm thấy buồn bực, có thể để người ta nghỉ ngơi một chút hay không, hết chuyện này đến chuyện khác ùn ùn kéo đến, thật náo nhiệt a.