Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 37 : Tỏ tình

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Sắc mặt Toàn Hiểu Vũ cực kỳ khó coi, cậu một mực cố nén xúc động muốn đánh người. “Anh là?” Sở Thiên cố ý ôm sát Toàn Hiểu Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, hơn nữa hơi bước về phía trước một bước, dùng thân thể của mình ngăn ra khoảng cách giữa Toàn Hiểu Vũ và Gia Luân Hủ. Động tác này của hắn không phải bảo hộ, mà là khiêu khích.



Quả nhiên, bất luận giống đực nào đối với khiêu khích đều rất nhạy cảm, Gia Luân Hủ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tự động tiến vào trạng thái đề phòng. Hắn đối với cách làm của Sở Thiên rất bất mãn, hai tháng gần đây, hắn đã quen với việc ra lệnh, thân là dị năng giả lại khiến hắn cảm thấy bản thân cần phải áp đảo người thường, gặp phải loại khiêu khích như vậy, vừa tức giận lại vừa hưng phấn. Đối thủ quá yếu sẽ làm cho người ta cảm thấy mất hết hứng thú, không phải sao?



“Tôi là bạn trai Hiểu Vũ, anh là ai?” Gia Luân Hủ khoanh hai tay, mày nhíu lại, khí thế bức người nói. Sở Thiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ, nháy mắt ra hiệu, ý tứ kia là: ánh mắt của cậu thật sự không được tốt lắm a!



Toàn Hiểu Vũ tràn ngập phẫn nộ, nhất thời được Sở Thiên làm tan biến một nửa. Cậu biết, người này cố tình chọc cho cậu vui, tâm trạng không khỏi cảm kích, cảm xúc cũng ổn định rất nhiều. Bản thân tuyệt đối không thể mất bình tĩnh, ai mất bình tĩnh trước người đó thua trước! “Thực xin lỗi vị tiên sinh này.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói: “Là, bạn trai ‘trước’, cảm ơn.”



Sau đó cậu ngoảnh đầu lại dùng giọng nói đầy áy náy nói với Sở Thiên: “Thật có lỗi, trước kia mắt bị mù, não cũng bị chó ăn. Gần đây mới tìm được não trở về, các anh không để ý chứ?” Sở Thiên nhanh chóng lắc đầu, làm như có thật đáp: “Không sao, không sao, đời người ai có thể đảm bảo không bị chó cắn chứ?” Nói xong thì uốn éo thân người cách Gia Luân Hủ xa một chút vẻ mặt thì giả cười đáp: “Thật ngại quá, anh đang cản đường.” Nói xong thì mang theo Toàn Hiểu Vũ xoay người rời đi, trở lại đội ngũ của mình. Bỏ lại Gia Luân Hủ vẻ mặt giận dữ và Tạ Minh Hiên mộng bức*. (Mộng bức: choáng váng, chết lặng, bị sốc bởi hiện tượng hay những gì đã xảy ra.)



Vừa trở về với đội ngũ của mình, Lí Nam liền đi tới, nó lo lắng hỏi: “Anh Hiểu Vũ người kia là ai? Anh quen biết sao? Hắn thoạt nhìn không quá thân thiện.” Toàn Hiểu Vũ cười khổ một chút, ngay cả Lí Nam cũng nhìn ra cậu và Gia Luân Hủ không quá thích hợp sao? Lí Nam là đứa nhỏ, có một số việc, thật sự là không có cách nào để nói với nó, cho nên, Toàn Hiểu Vũ chỉ cười khổ lắc lắc đầu.
Thực ra, đối với Toàn Hiểu Vũ mà nói, những chuyện đó đã là quá khứ, trong kiếp trước, cậu thường xuyên hồi tưởng lại một vài chi tiết, chậm rãi phát hiện lỗ hổng trong đó, hôm nay đột nhiên nói ra, cư nhiên cảm thấy rõ ràng ở trước mắt. Quả nhiên là chôn trong lòng lâu lắm rồi, tất cả đau lòng khổ sở, cho tới bây giờ cũng chưa kịp phát tiết. Cho đến ngày hôm nay, tuy rằng cậu khổ sở, nhưng có thể bình tĩnh nói ra.



Cứ như một khối u ác tính phát triển trong lòng cậu, người bình thường không dám đụng vào nó, dù sao đụng vào sẽ cảm thấy rất đau. Nhưng mà khi bạn thực sự hạ quyết tâm muốn loại bỏ nó, lại phát hiện đem nó vứt đi là thoải mái như thế nào.



“Bởi vì ——-” Sở Thiên hơi hơi nghiêng người một cái, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ: “Bởi vì cậu là một người đơn thuần, cho nên khi cậu tin một người sẽ biến thành một thằng khờ.”



“Nhưng mà —– tôi vẫn rất thích loại người khờ như cậu.” Mặt của Sở Thiên đột nhiên phóng đại trước mắt Toàn Hiểu Vũ: “Thật sự. Nếu cậu không bài xích đàn ông, cậu có muốn làm thằng khờ của tôi không?” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên trầm thấp mà từ tính, thoáng cái đầy ma lực. Một Sở Thiên như thế Toàn Hiểu Vũ trước giờ chưa từng thấy qua, bất thình lình tỏ tình khiến Toàn Hiểu Vũ bị dọa sợ, cậu có vẻ rất bối rối, luống cuống tay chân muốn đứng lên, lại bị Sở Thiên một phen đè lại.



Sở Thiên này có vẻ hơi bá đạo, hoàn toàn không giống như bộ dáng ôn hòa như nước của ngày thường: “Tôi không ép cậu đồng ý, nhưng mà cậu nhất định phải nhớ cho kỹ, sau đó còn phải nghiêm túc suy nghĩ.” Ánh mắt hắn có hơi hung hăng. Toàn Hiểu Vũ có chút lờ mờ, cậu chưa từng gặp qua Sở Thiên như vậy, nhưng mà cậu thấy, trong mắt Sở Thiên là sự nghiêm túc. Cậu vùng vẫy vài cái, Sở Thiên lại đè chặt cậu lại, hình như sợ cậu chạy trốn vậy. Trong lòng Sở Thiên biết tính cách của Toàn Hiểu Vũ tìm được thời cơ thích hợp sẽ lập tức đả xà tùy côn, nếu không tên đầu gỗ này cả đời cũng khó có thể mà thông suốt được.