Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 46 : Người điên
Ngày đăng: 19:32 18/04/20
Người khác đã sớm mắt choáng váng, lẽ ra, loại chuyện này, những người thân là đồng đội của Gia Luân Hủ hẳn nên tiến lên hỗ trợ. Thế nhưngnhững lời trước đó Gia Luân Hủ cho thấy đây là gút mắt tình cảm của người ta. Bọn họ tựa hồ không tiện ra tay.
Lại nói nếu không ra tay, tiểu tử kia đao đao đoạt mệnh, không chút nương tay, nếu đội trưởng của bọn họ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Hai người trong đội ngũ của Gia Luân Hủ, hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ôn Đồng muốn hỗ trợ, nhưng mà dị năng của hắn không thuộc hệ chiến đấu, chỉ có thể đứng yên một chỗ, trong một lúc không có nghĩ ra biện pháp gì.
Lúc này tốc độ của Toàn Hiểu Vũ lại tăng thêm vài phần, năng lượng này do không gian cung cấp, phương thức thăng cấp không giống với dị năng thông thường. Nhưng mà xem ra trước mắt, cậu đã tương đương với dị năng giả tốc độ cấp 3 thêm một cái dị năng giả hệ lực lượng cấp 2.
Gia Luân Hủ chỉ có thể miễn cưỡng đỡ đòn, không thể đánh trả.
Hai dị năng giả khác đi theo Gia Luân Hủ vừa thấy tình huống không tốt cũng không quản có phải là tình cảm gút mắt hay không, nếu tiếp tục không ra tay, Gia Luân Hủ sẽ đi đời nhà ma.
Vì thế một người mộc hệ dị năng, phóng xuất nhánh cây cuốn lấy hai chân của Toàn Hiểu Vũ. Tên còn lại triệu hoán băng kiếm, thẳng tay nhắm vào chỗ yếu hại của Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ huy đao chặt đứt nhánh cây, tránh thoát băng nhận, mộc hệ và băng hệ cấp 1, cậu không đặt hai người đó ở trong mắt.
Bất quá, có thêm hai người gia nhập, áp lực của Gia Luân Hủ giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt tự mình tranh thủ chút thời gian thở dốc. Ba đối một, cuộc chiến có chút giằng co nho nhỏ.
Lúc này Sở Thiên hai mắt vẫn nhắm nghiền, cau mày, ngồi dưới đất không nhúc nhích. Hiện tại cho dù kẻ mù cũng phát hiện ra Sở Thiên có gì đó không đúng.
Khó trách, khó trách tiểu tử cầm kiếm kia không cho phép người khác tới gần, một lời không hợp thì trực tiếp rút kiếm a!
Bên kia loạn thành một đoàn, Toàn Hiểu Vũ bên này lại rất yên tĩnh. Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của cậu, những người đó đều tự giác cách cậu thật xa.
Tang thi bên ngoài không có động tĩnh gì quá lớn, vẫn đang vây quanh bọn họ, không kêu gào, cũng không rời khỏi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đại khái qua mười lăm phút, tay của Sở Thiên giật giật, Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng nhìn hắn.
Khi nhìn hắn, chỉ thấy Sở Thiên mở mắt ra, đôi con ngươi sáng lạn như ngôi sao, lại mang theo ý tứ sâu không thấy đáy, chặt chẽ tập trung trên mặt của Toàn Hiểu Vũ.
Ánh mắt đó khiến Toàn Hiểu Vũ dại ra hồi lâu, mãi đến khi Sở Thiên nhìn cậu, để lộ hàm răng trắng bóng, cười ra tiếng hỏi cậu: “Đẹp trai lắm sao?”
Bị hắn cười, Toàn Hiểu Vũ lập tức xấu hổ cúi đầu, trên mặt nóng cháy. Một bên thầm mắng mình không chịu thua kém, nhìn thì nhìn, xấu hổ cái gì? Một bên lại nhịn không được phun tào Sở Thiên đỏm dáng, đẹp cái gì mà đẹp? Một người đàn ông muốn đẹp như vậy để làm gì!
Sở Thiên lại đưa tay nâng đầu cậu lên, sau đó tựa đầu, trán kề trán, nhẹ nhàng huých một cái, nói: “Nếu thật sự đẹp về sau chỉ để một mình em nhìn.”
Toàn Hiểu Vũ chỉ cảm thấy không chỉ mặt mà ngay cả lỗ tai cũng nóng cháy.
Mấy người xa xa đều chặt chẽ chú ý động tĩnh bên này. Sở Thiên vừa tỉnh thì có người lập tức nhìn qua. Dù sao, Sở Thiên đột nhiên hôn mê cũng có gì đó rất không bình thường, bọn họ cũng lo lắng, lỡ đâu là biến dị thì sao?
Cũng may, Sở Thiên đã tỉnh, nhìn sơ qua giống như không có việc gì, còn thuận tiện trêu chọc mĩ thiếu niên hung tàn kia. Tiểu tử kia đối với người khác thì hung tàn như vậy, không nghĩ tới, ở trong tay Sở Thiên lại lập tức biến thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn nhu thuận. Tấm tắc! Mấy người bên lính đánh thuê, không khỏi đồng thời phát ra cùng loại cảm thán.
Hơn nữa, mọi người đại khái cũng hiểu được quan hệ của hai người này.
Cũng không có gì quá ngạc nhiên, mạt thế cũng đã tới, loại chuyện không tưởng gì mà chưa từng phát sinh? Trong mạt thế, phụ nữ càng thêm nhỏ yếu, mà cơ hội các nam nhân cùng nhau kề vai chiến đấu và thời gian càng ngày càng nhiều, tình cảm vượt qua tình hữu nghị, cũng không có gì quá ngạc nhiên hay hiếm lạ.