Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 58 : Ký ức tội ác
Ngày đăng: 19:32 18/04/20
Sở Thiên nhíu mày: “Đại Hoa?” Tên này.....
“Chị Ngữ Ngưng trước kia có nuôi mèo, vốn là mèo lang thang, có một lần bị thương sắp chết, được chị Ngữ Ngưng cứu về nhà. Thời điểm đó em cũng thường xuyên cho nó ăn.” Lí Nam giải thích một chút.
Không lâu sau, một tang thi một mèo chậm rãi đi tới rất gần chỗ mọi người mới dừng lại.
Không ai lùi bước, mọi người đột nhiên đều trở nên vô cùng thương cảm, một loại cảm xúc bi thương lan tràn trong mọi người. Trong đám người có hai nũ nhân, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên, như là bị kích thích vậy, khổ sở cực kỳ.
“Nàng ta đang tác động vào cảm xúc của chúng ta!” Sở Thiên nói đại khái hắn và Toàn Hiểu Vũ là hai người duy nhất không chịu ảnh hưởng.
Sở Thiên lần thứ hai ý đồ tiếp nối tư duy của Ngữ Ngưng, lúc này đây, không có đại lượng tin tức gì cả, mà khi tiếp cận nàng, tinh thần lực của hắn không chút lưu tình bị đánh văng.
Con mèo biến dị tên Đại Hoa kia, hình như phát hiện ý đồ dùng tinh thần lực để tiếp cận của Sở Thiên, cũng rất không hảo ý gào thét với Sở Thiên một tiếng, thanh âm kia vang dội như hổ gầm.
Sở Thiên chỉ cảm thấy đầu tê rần, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước. Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng đưa tay ra đỡ Sở Thiên.
Ngay vào lúc này, Lí Nam không hề báo trước mà ngã xuống. Toàn Hiểu Vũ lại nhanh chóng chạy qua, một tay ôm lấy Lí Nam vào trong lòng.
Giờ phút này hai mắt Lí Nam nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn lại rất chặt, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Răng nanh nó cắn chặt môi, giống như đang chịu đựng cơn đau đớn cực kỳ.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ khe khẽ lay động Lí Nam, muốn đánh thức nó, đương nhiên, nhất định là vô ích.
Trông thấy Lí Nam ngã xuống, Sở Thiên cũng không tiếp tục khách khí, lại một lần nữa phát ra tinh thần lực, không phải thăm dò, mà là trực tiếp công kích.
“Tiểu Nam! Trở về đi! Đừng tới đây!” Toàn Hiểu Vũ quỳ rạp trên mặt đất quát.
“Tiểu Nam, trở về!” Bạch Minh Hi cũng cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt hắn chạy qua đỡ Sở Thiên. Lí Nam lại chạy ra, ai cũng không ngờ đến, ai cũng không đề phòng.
Cũng là trong nháy mắt này, miêu trảo lần thứ hai quét tới, lúc này đây, trực tiếp cào về phía cổ của Toàn Hiểu Vũ.
“Đại Hoa! Không được! Dừng lại! Dừng lại a Đại Hoa!” Lí Nam vừa chạy vừa hô, sau đó bổ nhào lên Toàn Hiểu Vũ trên mặt đất, dùng thân thể nho nhỏ của mình bao lấy Toàn Hiểu vũ, ý đồ muốn dùng thân mình ngăn cản công kích của miêu trảo.
Thế mà, miêu trảo tại một phút đó lại thật sự dừng lại.
Lí Nam khi ngoảnh đầu lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. “Đại Hoa, không được, không được giết anh Hiểu Vũ. Chị Ngữ Ngưng, chị còn nhớ anh ấy đúng không, anh Hiểu Vũ đã cứu chị, anh ấy không phải là người xấu, chị không thể giết anh ấy.”
Lúc này, Ngữ Ngưng đã ngã xuống lại lảo đảo đứng dậy, nàng đứng bên cạnh hai người, con mắt còn sót lại chặt chẽ nhìn chằm chằm Lí Nam.
“Chị Ngữ Ngưng, em biết, em thấy hết rồi. Chị không muốn tổn thương em, em biết chị còn nhớ rõ em, Đại Hoa cũng nhớ rõ em.....”
“Có thể đừng làm tổn thương mọi người không? Bọn họ không phải người xấu, bọn họ không phải đám súc sinh kia. Em biết chị rất thống khổ, anh Sở Thiên và anh bác sĩ rất thông minh, để bọn họ giúp chị được không? Chị Ngữ Ngưng......”
Lí Nam khóc không thành tiếng, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngoại trừ có thể cảm nhận đau khổ của Ngữ Ngưng, nhưng không biết đi giải quyết đau khổ đó như thế nào, lời nói ra, cũng mang theo một chút tính trẻ con, có mưu đồ nhưng cũng hết sức chân thành.
Nó không muốn anh Hiểu Vũ chết, cũng không muốn mọi người chết, đồng thời lại hy vọng, có thể mượn khả năng của nhóm người lớn, giúp chị Ngữ Ngưng đang bị sự đau khổ che lấp.
Ở trong mắt nó, Ngữ Ngưng không phải tang thi, không phải quái vật đáng sợ, mà là một người bạn bè đang phải gánh chịu một nổi đau quá lớn cần sự giúp đỡ.