Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 8 : Ngữ Ngưng
Ngày đăng: 19:31 18/04/20
Cùng lúc đó, trong phòng nhỏ ở lầu một, hai cổ thi thể trong phòng khách vẫn không nhúc nhích nằm đó, sau khi Toàn Hiểu Vũ mang theo Lí Nam rời đi, tóc vàng tê liệt ngã xuống trên mặt đất không dám nhúc nhích. Cửa của cô gái kia lúc này chậm rãi mở, cô gái nhô đầu ra, lập tức, phát ra một tiếng thét chói tai. Lão thái thái vẫn luôn trốn ở trong phòng bếp cũng run rẩy đi ra, nhìn thấy khuôn mặt bị sụp một nửa của Vĩ Quang, nhất thời sợ tới mức ngã xuống dưới đất. Trong phòng còn có một cánh cửa vẫn luôn đóng kín lúc này từ từ mở ra. Một cô gái từ trong phòng đi ra, nàng tập tễnh bước, thân thể xích lõa, trên người, trên mặt, đều có dấu vết bị người đánh. Một dòng chất lỏng vẩn đục hòa lẫn với máu, từ hai chân nàng chảy xuống, để lại dấu vết trên đôi chân nhẵn bóng.
Đồng dạng nàng cũng nhìn thấy thi thể của Vĩ Quang. Sau khi nhìn thấy xác trên gương mặt chết lặng của nàng xuất hiện một loại vẻ mặt quái dị, tiếp đó bỗng nhiên cười ha hả. Tiếng cười pha lẫn sự thống khoái cùng thê lương. Lại thêm hai nữ nhân nữa đi ra nhìn thi thể của hắn mang theo vẻ mặt kinh hoàng, giống như cô gái kia nhưng chỉ khác là trên thân thể của họ chưa có nhiều vết thương.
Cô gái đi ra trước nhất, ngưng cười lạnh lùng mà quay đầu nhìn thoáng qua hai cô gái phía sau. Hai cô sợ tới mức lui lại một bước ôm lấy nhau. Cô gái không hề để ý tới các nàng, nàng trông thấy tóc vàng bị dọa sợ đang nằm bất động trong phòng khách. Nàng đi tới chỗ tóc vàng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong đống kim loại trên mặt đất, lấy ra một con dao gọt trái cây. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm tóc vàng, ánh mắt băng lãnh mà tàn khốc.
Tóc vàng vừa mới khôi phục tinh thần lại một lần nữa sợ hãi. Không lâu trước kia, hắn còn tùy ý rong ruổi trên người cô gái này, ánh mắt xấu xa sử dụng thủ đoạn hạ lưu độc ác chơi đùa. Mà thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa giờ, chỗ dựa vững chắc của hắn đã chết, cô gái từng nhu nhược nay lại giống như nữ tu la vậy đứng ở trước mắt hắn.
“Không..... Không phải...... Ngữ Ngưng, em...... Em hãy nghe anh nói....... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi........ Đều là bọn họ........ Là bọn họ......” Tóc vàng sợ tới mức khóc lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa. “Thực xin lỗi....?” Cô gái cười, hắn đang nói xin lỗi. Sau khi bị thương, tại thời điểm nàng cầm con dao nhỏ, hắn nói xin lỗi. Ở trong tòa nhà này, cơ hồ mỗi hộ gia đình đều ở đây hơn hai mươi năm. Ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mặc dù có chút mâu thuẫn cùng khắc khẩu, nhưng tóm lại bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người đến cuối cùng cũng hòa thuận chung sống. Vài ngày trước, nàng vẫn cho rằng là như vậy.
Thanh niên trước mắt này, cho dù qua lại không nhiều, mọi người coi như là cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn. Ở bên ngoài gặp, nàng tốt xấu gì cũng cười gật gật đầu gọi hắn một tiếng anh. Mà hắn? Hắn đã làm cái gì? Ngày đó, ngày 04 tháng 01 như một cơn ác mộng vậy! Từ hôm đó bắt đầu, hết thảy đều kết thúc, nàng vốn có một cuộc sống tốt đẹp nhưng đều do đám người này bóp nát hết.
Thì ra là thế, chỉ cần như vậy là có thể. Chỉ cần so với bọn họ mạnh hơn, chỉ cần mạnh hơn một chút, bọn họ liền nguyện ý chịu sự bài bố của người đó. Thì ra chỉ cần là như vậy! Đây chính là cái được gọi là mạt thế a!
Được rồi! Hoan nghênh mọi người đến với mạt thế! Địa ngục bắt đầu rồi! Cô gái cười, cười đến vô cùng rực rỡ. Nàng nghĩ một chút, đi tới cửa phòng của “Em họ”, nàng là cháu gái của Từ lão thái thái, cái tên nam nhân thần bí Vĩ Quang kia hình như là anh họ xa của nàng. Trước mạt thế, Vĩ Quang mang theo nam nhân cười tráng kia đến thăm bà con, đúng lúc vượt qua một hồi biến dị kia.
Cô gái đến gần làm cho “Em họ” kia hoảng sợ đủ kiểu, nàng thét chói tai lui về phía sau. Cô gái một phen tóm lấy cổ áo của nàng, đè đầu của nàng đập lên trên tường một cái, sau đó nói: “Câm miệng, đừng để cho tao nghe thấy tiếng của mày. Bằng không, tao sẽ đem chuôi dao này cắm vào trong miệng của mày, xuyên qua cổ họng của mày.”
Ánh mắt của “em họ” trong nháy mắt dại ra, sau đó lập tức ngậm miệng lại, thân thể mềm yếu dựa vào tường xụi lơ. Cô gái có chút vừa lòng gật đầu, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Ai cũng không được phép rời đi!”. Chờ nàng tắm rửa xong, thay quần áo của “Em họ” đi ra, phát hiện mọi người đều còn ở đây, thật sự không dám rời khỏi. Kỳ thật trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, nàng chỉ nói như thế, trong đám người bọn họ trừ bỏ tóc vàng ra, toàn bộ đều không có bị thương, thừa dịp nàng tắm rửa, bỏ chạy khỏi nơi này quay về nhà của bọn họ cùng lắm là tốn vài phút mà thôi.
Nga, đây chính là nhà của Từ lão thái thái và “em họ”. Cô gái cười châm chọc, kỳ thật, nàng đã nghĩ ra được một cách tốt để đối phó với bọn họ, cho dù các nàng có chạy cũng chẳng sao cả. Chỉ là không ngờ bọn họ lại không bỏ chạy. Cô gái lần nữa đi tới trước mặt của tóc vàng, tóc vàng hoảng sợ “a a” gọi bậy, nói không thành câu. Cô gái nắm lấy tóc của tóc vàng, đi ra ngoài cửa. Cửa chính đã bị phá hủy, ván cửa nằm trên mặt đất. Không biết nàng lấy đâu ra khí lực thuận lợi kéo đầu tóc vàng ra ngoài. Kim loại cắm trên người tóc vàng, lại một lần nửa chui vào trong thịt càng sâu, tóc vàng kêu rên vang vọng khắp hành lang.