Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 99 : Bốn người trong tổ
Ngày đăng: 19:33 18/04/20
“Anh là ai?” Liên Băng Băng cũng mặc kệ hắn là cùng ai tới, không chút khách khí hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức là thầy của mấy đứa.” Sở Thiên cười meo meo, cười đặc biệt dối trá.
Trực giác của Liên Băng Băng cho bản thân nàng biết nàng không thích người này, nhưng mà nếu hắn là người mà Tiêu Tử Nhiên mang đến, như vậy điều mà hắn nói nhất định không phải chỉ là thuận miệng.
Được! Để tôi xem thử anh có bản lĩnh gì có thể dạy chúng tôi!
Sở Thiên rất nhanh liền nhận ra sự bất mãn của con bé, nhưng vẫn cười vui vẻ, hắn cũng không tính so đo với đám nhỏ. Chỉ là hai mắt đảo quanh, cẩn thận quan sát dị hóa bên ngoài của đám nhỏ.
“Nhìn cái gì!” Một đứa nhỏ mọc cánh quát lớn. Bọn nó khác với người thường, tuy rằng nhóm người lớn trong căn cứ nói bọn nó không có gì, đây là dấu hiệu cho thấy bọn nó cường đại. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, bọn nó biết không phải như vậy.
Bọn nó khác với người thường, lại không giống dị năng giả, chỉ cần đi ra khỏi căn cứ, sẽ bị người khác xem như quái vật, mà bọn nó, cũng không phải tự nguyện biến thành như vậy.
Đối mặt với bọn nhỏ nhạy cảm, Sở Thiên suy nghĩ một chút, trong nháy mắt, làn da bắt đầu dị hóa, lớp lân giáp thật dày nhanh chóng lan ra toàn thân. Chỉ chốc lát, một quái nhân toàn thân mọc vảy cứng như giáp sắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoại trừ Toàn Hiểu Vũ ra, những người khác tất cả đều ngây người.
Ngay cả Bạch Minh Hi mới vừa vào cửa cũng bị một màn này dọa sợ làm rớt thứ trong tay.
“Tiểu..... Tiểu Thiên....”Bạch Minh Hi chấn kinh, thời điểm Sở Thiên mất tích đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại biến thành như vậy.
Chuyện mất tích, Sở Thiên không có chủ động nhắc tới, Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh cũng sẽ không cố ý đi hỏi, một màn trước mặt này, cũng khiến bọn họ chấn kinh.
Nhưng mà dị hóa này lại khiến Liên Băng Băng cấp tốc hiểu: “Anh cũng từ trong cái phòng thí nghiệm đó trốn ra sao?”
Sở Thiên lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khôi phục lại bộ dáng ban đầu: “Không giống với mấy đứa, nhưng anh tin, cái phòng thí nghiệm kia nhất định là căn cứ vào loại nguyên lý này để tiến hành thí nghiệm.”
“Anh là dị hóa tự nhiên?” Liên Băng Băng cũng có vài phần kinh ngạc, trước mắt mà nói, bọn nó còn chưa gặp được những người có bề ngoài thú hóa khác.
“Đúng.” Sở Thiên gật đầu: “Cho nên, anh sẽ có cách khiến các em dưới điều kiện giữ được công năng dị hóa nhưng lại có thể che dấu những dấu hiệu của dị hóa.”
“Nói gì thì nói, chỉ có bốn người chúng ta đi không có vấn đề chứ? Tôi và Lí Nam lại không có sức chiến đấu.” Bạch Minh Hi lo lắng nói, hắn từng đề nghị mang theo một tiểu đội đi cùng, nhưng bị Sở Thiên bác bỏ.
“Người không có sức chiến đấu chỉ có cậu mà thôi.” Sở Thiên không có hảo ý chỉa chỉa Bạch Minh Hi, sau đó lại chỉa chỉa trên đỉnh xe.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng trên đỉnh xe bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức “ngao ngao” hai tiếng.
Bạch Minh Hi nhất thời khóc không ra nước mắt.
Hắn quên mất trên đỉnh xe có hai tên cật hóa, dưới sự chỉ huy hữu hiệu của Lí Nam, hai tên kia hiện tại là chủ lực của chiến đội.
Lí Nam đi ra ngoài, bọn nó đương nhiên phải đi theo, bởi vì hiện tại chúng nó đã lớn không thể chen trong xe được cho nên dứt khoát bảo chúng nó nằm úp sấp trên đỉnh xe. Dọc đường đi ra ngoài, hai vị miêu đại gia nằm úp sấp trên xe, khung cảnh đó quả thật là rất hùng vĩ.
“Không sao, không gian của anh Tiểu Bạch lợi hại nhất, không có không gian cái gì cũng vận chuyển được.” Lí Nam tốt bụng an ủi.
Cái cằm kiêu ngạo của Bạch Minh Hi còn chưa kịp nâng lên, Sở Thiên lại cười nhạo nói: “Không gian thì Hiểu Vũ cũng có nha, còn lớn hơn của cậu, lại có thể chứa người.”
Không gian của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam và Bạch Minh Hi cũng từng đi vào, lời này vừa nói đã khiến Bạch Minh Hi nhụt chí.
“Anh Sở Thiên...... Anh.....” Lí Nam cười khổ, tại sao anh Sở Thiên vừa trở về đã khi dễ anh Tiểu Bạch.
“Nhưng mà, không gian của Hiểu Vũ, cậu dám lấy ra dùng sao? Dám sao?!” Bạch Minh Hi trong nháy mắt lại tìm được điểm công kích.
Sở Thiên quay lại cho hắn một cái mặt quỷ: “Tôi không dám, nhưng mà cậu vẫn rất vô dụng.”
“A a a a! Sở Tiểu Thiên! Tên khốn nhà cậu!” Bạch Minh Hi rốt cục giận dữ lao thẳng tới ghế phó lái đánh Sở Thiên tơi bời.
“Anh Tiểu Bạch....” Lí Nam bất đắc dĩ đi kéo hắn ngồi xuống, hai người lớn này còn chẳng ổn trọng bằng nhóc.
Toàn Hiểu Vũ cười ha hả, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn một màn cười nói trong xe, thầm nghĩ rằng, thật tốt quá, tất cả mọi người còn sống, vẫn có thể vui sướng cười đùa như xưa.