Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 101 : Vô sỉ! Xuyên qua đều là khắc chế cậu

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Bên trong phòng xe, Sở Chích Thiên với đứa trẻ kia mỗi người ngồi trên một chiếc sô pha lãnh nhãn nhìn nhau,



ai cũng không mở miệng, hai người dường như đang thi đấu ai lạnh hơn bình tĩnh hơn.



Tiêu Tử Lăng ngồi xổm bên cạnh sô pha, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, rốt cục nhịn không được xì một tiếng bật cười.



Tiếng cười này dẫn tới hai đạo lãnh quang gần như tương đồng, hai khuôn mặt không có biểu tình, tương đồng nhếch mi, cảm giác đó giống như là thời không đan xen, trong một hình ảnh đồng thời thấy được thời kì thành niên với ấu niên của một người.



“Cười gì?” So sánh với miệng vỏ trai ngọc của đứa trẻ, thái độ của Sở Chích Thiên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, một câu nói khiến cho sự băng lãnh của anh sụp đổ hơn phân nửa, dẫn tới đứa trẻ lần nữa nhếch mi, bộ dáng dường như có chút bất ngờ.



“Sở ca, anh với đứa trẻ này thực sự quá giống, thực sự không phải con riêng của Sở ca?” Tiêu Tử Lăng chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.



Tuy rằng lúc đó Sở Chích Thiên đã như đinh đóng cột phủ nhận khả năng này, nhưng Tiêu Tử Lăng vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, dù sao đứa trẻ này rất giống Sở Chích Thiên. Tuy nói không phải đi ra từ một khuôn mẫu, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự, then chốt nhất chính là, băng hàn tự mang trên người, bộ dáng mặt không biểu cảm của đứa trẻ không có gì khác biệt với Sở Chích Thiên, nhìn như vậy tựa như đủ mười phần.



Sở Chích Thiên làm sao không biết tâm tư nhỏ của Tiêu Tử Lăng, lần nữa đưa tới một ánh mắt cảnh cáo, kêu Tiêu Tử Lăng không nên nghi vấn lời nói của anh.



Nếu anh là đại ngựa giống theo như lời Tiêu Tử Lăng nói, chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi đứa trẻ này có phải con riêng của mình hay không, bất quá điều này là không có khả năng, anh phi thường rõ ràng hành động việc làm của bản thân, vì vậy quả quyết phủ quyết.



Lần này Tiêu Tử Lăng chỉ có thể vứt bỏ ý nghĩ đứa trẻ này là con riêng của Sở Chích Thiên, biểu tình của Sở Chích Thiên đã xác định không thể nghi ngờ. Cậu tin tưởng Sở Chích Thiên không phải một người trốn tránh trách nhiệm, nếu đã nói rõ không phải vậy khẳng định không phải.



Cậu khó nén hiếu kỳ hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu tên là gì a? Baba momy ở nơi nào? Còn có, vì sao cậu sẽ ngã xuống từ trên trời?”



Được rồi. Tiêu Tử Lăng quan tâm nhất chính là điểm ấy, chuyện này thực sự có chút khó tin, ngã xuống từ địa phương cao như vậy, vậy mà trên người đứa trẻ này hổng có một chút vết thương. Nhìn chiều sâu với phạm vi của hố sâu kia, đã biết lực rơi tuyệt đối có thể khiến cho một người bình thường nện thành một bãi máu thịt bùn nhão, huống hồ cậu ta chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi (nhìn ra).



Đứa trẻ nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tử Lăng, đường nhìn lạnh lùng không hề có cảm tình quét qua, vẫn ngậm miệng, không ừ hử một tiếng.
“Vì sao là em?” Tiêu Tử Lăng kháng nghị, đứa trẻ này cấp ba, hơn nữa lại có hai hệ dị năng, nếu như tỉnh lại phát cuồng, cậu tuyệt đối đối phó không được, rõ ràng là Sở Chích Thiên đang làm khó cậu.



“Cậu cứu.” Khi Sở Chích Thiên xuống xe chỉ để lại một câu này, đã vứt đứa trẻ cho Tiêu Tử Lăng.



Anh muốn đến chỗ Trần Cảnh Văn xác định một chút tình hình của đoàn xe, xem xem tổn thất thế nào. Còn phải báo cho cậu ta biết một chút, tổ công kiên có thêm một người.



Ừm, đây tuyệt đối là do Tiêu Tử Lăng khẩn cầu, mình mới đáp ứng để cho đứa trẻ lưu lại. Anh hổng có vi phạm lời thề không thu người của anh, vì vậy đứa trẻ là trách nhiệm của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cứ đương nhiên vứt đi bao quần áo. Không thể không nói, Sở Chích Thiên cũng là một người rất biết tìm lý do.



Tiêu Tử Lăng bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ trong lòng, rõ ràng đứa trẻ này là cậu với Sở Chích Thiên cùng cứu, vì cái răng hiện tại biến thành trách nhiệm của một mình cậu, hơn nữa đây còn là một đại phiền phức siêu cấp, cậu dường như đã thấy được ngày tháng tương lai của mình nước sôi lửa bỏng như thế nào.



Cậu nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trên giường lớn nghỉ ngơi của Sở Chích Thiên, không biết vì sao, vừa nằm lên trên giường của Sở Chích Thiên, ánh mắt vốn trợn tròn của đứa trẻ đột nhiên nhắm lại, bắt đầu phát sinh tiếng ngáy rất nhỏ, đứa trẻ vậy mà ngủ rồi. Đứa trẻ khi ngủ không có băng lãnh như khi tỉnh, cơ bắp cả khuôn mặt dãn ra vậy mà rất manh. . .



Tiêu Tử Lăng ý xấu đâm đâm mặt đứa trẻ, coi như đang đâm mặt khi còn bé của Sở Chích Thiên, cậu có một loại khoái cảm được trả thù! Thẳng đến khi đứa trẻ lần nữa đang ngủ nhíu nhíu mày, lúc này mới bừng tỉnh lại thu hồi ngón tay phạm tội của mình.



Tiêu Tử Lăng vừa định rời đi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, cậu cần thiết xác nhận một chút, vì vậy mở ra Linh Nhãn.



Chỉ thấy mắt phải rất nhanh cho ra tin tức Giám Định, cũng không phải cậu muốn, vốn cậu chỉ muốn tìm được tin tức tương quan giữa đứa trẻ này với Sở Chích Thiên, không ngờ tới kết quả Giám Định ra lại đâm đau tâm của cậu a. . .



Số hiệu 0007, người dị năng hệ băng (cấp ba), người xuyên qua thời không (phát hiện lỗ thủng, xin xóa bỏ), tế bào thân thể tự mang dị năng không gian không hoàn toàn: Thuấn Di. Kỹ năng: Băng Giáp, Băng Khí, Băng Bạc Đạn (phạm vi). Phân Tích: Thân, có phải cậu đã làm chuyện thương thiên hại lý gì hay không? Vì răng đều là khắc chế cậu. . .



Tiêu Tử Lăng nổi giận, đại thần xuyên qua ông quá vô sỉ, vì cái răng kỹ năng xuyên qua đều trâu bò như thế, trước có một Giang Khinh Ngữ, có vầng sáng nhân vật chính, muốn cậu tránh lui ba thước còn chưa tính, lần này tới thêm đứa nhỏ, kỹ năng vậy mà khắc chế cậu toàn bộ. . . Mợ nó, có còn cho cậu một con đường sống hay không?



Thuấn di khắc tốc độ, hệ băng khắc hệ thủy. . . Tiêu Tử Lăng triệt để bê kệch! Xóa bỏ? Còn xóa bỏ cái mông, bản thân không bị khắc chết đã là vạn hạnh rồi, cậu khóc không ra nước mắt