Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 11 : Tang thi, ghét của nào trời trao của đó!
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Nhóm của Tiêu Tử Lăng mới xông tới lầu ba, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại nhìn, là nhóm của Cao Kỳ Tuấn đã đuổi kịp qua, quả nhiên lực công kích của người dị năng hệ hỏa phi thường cường đại, rất nhanh đã giết vào.
Cửa vào lầu ba đã được thanh lý sạch sẽ, mà lại không thấy tung tích đội ngũ của Sở Chích Thiên, không biết đang ở góc nào của siêu thị.
Cao Kỳ Tuấn không nhìn mấy người Tiêu Tử Lăng đứng ở lối vào, trực tiếp mệnh lệnh thủ hạ điên cuồng thu thập vật tư.
Lý Dũng Quân thấy thế liền nói: “Chúng ta cũng bắt đầu đi, mọi người cẩn thận.” Mọi người nghe vậy nhanh chóng tản ra, chạy về phía giá hàng hóa, thu thập thức ăn cùng vật tư bản thân cần thiết.
Tiêu Tử Lăng tuyệt không gia nhập vào trong đó, mà là quan sát vết tích chiến đấu dọc đường, lặng lẽ đi vào sâu bên trong siêu thị, chỉ chốc lát sau người của Sở Chích Thiên đã ở xa xa ánh vào mi mắt cậu. Lúc này tiểu đội chia làm hai tổ, một tổ phụ trách cảnh giới, một tổ đang thu thập thức ăn, mục tiêu của bọn họ là hoa quả khô dễ dự trữ cùng với thức ăn phân lượng thể tích tương đối nhỏ dễ mang theo, mỗi người đều cố gắng đeo phụ trọng lớn nhất.
Tiêu Tử Lăng ẩn tàng ở góc chết đường nhìn của nhân viên cảnh giới, quan sát tiểu đội, phát hiện đội người này, độc nhất thiếu một mình Sở Chích Thiên.
Xem ra Sở Chích Thiên là tách xa hành động với đội ngũ của hắn. Như vậy hắn đang ở địa phương nào? Muốn làm gì?
Tiêu Tử Lăng đang suy tư, đột nhiên một trận gió lạnh đánh tới từ phía sau. Cậu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lật mình về phía trước, trong lúc lăn mình khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh cực nhanh, là ai đánh lén?
Hai chân vững vàng đáp đất, một tay chống nhẹ mặt đất, một tay đặt ở phía sau lưng, lặng yên rút ra đường đao.
Tuy rằng trong tầm mắt không có bất kỳ kẻ nào, nhưng Tiêu Tử Lăng biết địch nhân đang ẩn tàng ở phía sau giá hàng hóa nào đó phía trước, chuẩn bị dành cho một kích trí mạng.
Lúc này, Đổng Hạo Triết phụ trách cảnh giới thấy quầy hàng cách đó không xa đột nhiên đổ xuống vỡ tan, phát ra tiếng vang lớn điếc tai, còn kèm theo tiếng rống giận dữ của tang thi. Anh làm một thủ thế về phía Trần Cảnh Văn, báo cho đối phương biết mình đi qua kiểm tra một phen.
Đổng Hạo Triết cẩn thận tới gần địa phương phát sinh thanh âm, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phòng ngừa chỗ góc chết của đường nhìn đột nhiên xuất hiện tang thi mà bị đánh lén. Lướt qua quầy hàng ngăn trở đường nhìn sau cùng, thấy được một con tang thi không giống những con bình thường khác, toàn thân tang thi khô gầy, cũng không tô vẽ đầy thịt thối dường như rớt mà không phải rớt như tang thi bình thường, trái lại da căng chặt, phát sinh ánh kim nhàn nhạt.
Tang thi tiến hóa! Tâm trạng Đổng Hạo Triết cả kinh, không ngờ tới siêu thị này vậy mà cũng có tang thi tiến hóa. Lúc này chỗ yết hầu của tang thi đang kẹt một lưỡi đao sắc bén thẳng tắp, độ rộng ước chừng 2 ngón tay, phần đuôi có một góc nghiêng, đây là một thanh đường đao. Mà giằng co với tang thi chính là một người toàn thân mặc một bộ trang phục vận động màu đen, mang một cái kính râm siêu lớn có thể che được nửa khuôn mặt.
Thấy không rõ khuôn mặt khiến cho Đổng Hạo Triết không cách nào phân biệt được giới tính cùng tuổi tác, bất quá cảm giác đầu tiên của Đổng Hạo Triết thì đó là một nam nhân trẻ tuổi, anh vẫn rất có tự tin đối với trực giác của bản thân.
Tang thi rít gào phóng về phía Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng tay không tấc sắt chỉ có thể dựa vào tốc độ né tránh, nhất thời lại không có lực trở tay, vài lần chỉ kém chút xíu hiểm hiểm né qua mũi ngón tay của tang thi, khiến cho người đứng xem run sợ trong lòng, sợ rằng giây tiếp theo sẽ phơi thây tại chỗ.
Đổng Hạo Triết thấy tình thế nguy cấp đang chuẩn bị ra tay, lại phát hiện phía sau Tiêu Tử Lăng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Hai tay anh ta khoanh ngực, lãnh tĩnh nhìn trận chiến đấu này, ánh mắt tỏ ý Đổng Hạo Triết tạm thời bàng quan, không nên ra tay.
Đổng Hạo Triết lĩnh hội cười cười, tâm tình trầm tĩnh lại, thầm nghĩ: “Vận khí của tên nhóc này không tồi, vậy mà được Sở ca chú ý tới. Có lẽ đội ngũ của chúng ta lại có thêm được đồng bọn chân chính rồi.”
Chỉ có người mà Sở Chích Thiên cần, mới là anh em của bọn họ. Người khác, hết thảy đều là phù vân.