Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 113 : Đào hoa? Mỹ nữ không chỗ nào không có!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Trần Cảnh Văn sửng sốt, dường như không nghe hiểu ý tứ của Đổng Hạo Triết.
“Cậu phải nhớ kỹ, đối tượng chúng ta thuần phục là ai? Là Sở ca, mà không phải Khôi Thủ đại nhân thân ảnh vô tung kia.” Lần đầu tiên Đổng Hạo Triết nghiêm khắc đối đãi Trần Cảnh Văn như thế. Trước đây Đổng Hạo Triết vẫn luôn rất dễ nói chuyện, Trần Cảnh Văn nói cái gì anh liền nghe cái đó, cũng sẽ không phản bác cự tuyệt.
“Thế nhưng Khôi Thủ đại nhân để cho chúng ta chiếu cố Sở ca, hơn nữa tớ cũng là vì tốt cho Sở ca. . .” Mặt Trần Cảnh Văn đỏ lên biện giải.
“Cảnh Văn, đừng dùng sự chủ quan của bản thân để ước đoán quyết định chuyện của người khác. . . Có lẽ những chuyện cậu làm Sở ca tuyệt không cần, cậu phải tin tưởng năng lực với trí tuệ của Sở ca!” Đổng Hạo Triết có chút bất đắc dĩ thở dài, anh đi lên trước vỗ vỗ bờ vai Trần Cảnh Văn, khuyên bảo.
Cảnh Văn thực sự là càng lớn càng chỉ biết bận tâm, ở trong mắt anh đó hoàn toàn là tự tìm phiền não. Sấc, vẫn là cậu ấy khi còn bé đáng yêu đơn thuần hơn a, tuy rằng luôn nghiêm cả mặt. . . Đổng Hạo Triết nhịn không được hoài niệm Trần Cảnh Văn khi còn bé.
“Chẳng lẽ cậu cũng không hỗ trợ tớ?” Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt ai oán liếc liếc Đổng Hạo Triết một cái, anh có chút bị tổn thương, rõ ràng chỉ là một mảnh hảo tâm của mình, vì sao từng người đều không nhận.
“Được rồi, cậu nói cái gì thì cái đó đi, tớ không phát biểu ý kiến nữa.” Đổng Hạo Triết thấy Trần Cảnh Văn bày ra bộ dáng này, chỉ có thể nhún nhún vai tỏ ý bản thân đầu hàng, nói đến anh từ nhỏ đã không có cách nào chống cự được bộ biểu tình này của Trần Cảnh Văn, mà Trần Cảnh Văn cũng càng ngày càng thành thạo.
Bất quá, trong lòng Đổng Hạo Triết tuyệt không cho rằng Trần Cảnh Văn có thể đấu lại được Sở Chích Thiên, tuy rằng thoạt nhìn dường như mọi chuyện Sở Chích Thiên đều không quan tâm, vứt hết thảy mọi chuyện cho anh với Trần Cảnh Văn. Trên thực tế trong lòng Sở Chích Thiên tự có Càn Khôn. Nếu như Trần Cảnh Văn thực sự làm một số mờ ám mà Sở Chích Thiên không thích ở sau lưng anh ta, anh không cho rằng sẽ có được hiệu quả gì, có lẽ mờ ám còn chưa bắt đầu đã bị Sở Chích Thiên xử lý.
Thái độ buông trôi bỏ mặc của Đổng Hạo Triết ngược lại khiến cho Trần Cảnh Văn tĩnh lại được tâm, anh nghĩ nghĩ quay đầu hỏi Đổng Hạo Triết: “Cậu nói có phải thực lực của Tiểu Lăng trước mắt đã đề cao hay không?”
Hai tay Đổng Hạo Triết chắp sau ót, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt trời có chút chói mắt, anh hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng Sở ca sẽ thu lưu một phế vật ở bên người?” Phương pháp báo ân có rất nhiều, đặt người không năng lực ở địa vị cao là cách làm ngu xuẩn nhất, Sở Chích Thiên sẽ không phạm sai lầm đó.
Sở Chích Thiên nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, anh híp híp hai mắt, giấu xuống một mạt lãnh quang, là cạm bẫy sao?
Lúc này, một thanh âm lo lắng truyền tới: “Hinh Nhi, em không sao chứ!” Người thanh niên phát sinh hỏa diễm kia mang vẻ mặt lo lắng đi đến bên người nữ nhân ngã xuống đất nhanh chóng đỡ lên.
Ba cô gái thấy nguy hiểm đã qua, lúc này mới tê liệt ngã xuống đất. Hai người khác hỗ trợ thanh lý tang thi đều là thanh niên tuổi tác cực trẻ, lúc này mỗi người cầm một con dao dưa hấu cảnh giác nhìn xung quanh, sợ hãi còn có tang thi nào ẩn tàng sẽ đi ra công kích. Tuổi tác của đám người này đều rất trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi.
Cô gái kêu Hinh Nhi kia được nâng dậy, cô ngẩng đầu mỉm cười với thanh niên kia nói cảm tạ, chỉ mặt bên loáng thoáng kia, vậy mà đã khiến cho Tiêu Tử Lăng nhìn có chút hoảng hốt. Phắc, nữ nhân xuất hiện đều từng người đẹp hơn so với từng người, đây quả thực là khiêu chiến định lực của lão đại nhà cậu a.
Sau khi cô Hinh Nhi kia cảm tạ xong, lúc này mới đi đến bên ghế lái xe, ngữ khí mềm nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi, bởi vì muốn tránh né tang thi, vội vã trốn không chú ý tới giao lộ, thiếu chút nữa khiến cho các vị rơi vào vòng vây của tang thi, tôi rất xin lỗi.” Cái loại áy náy đó khiến cho Tiêu Tử Lăng thấy đều có chút không đành lòng, trong lòng có luồng xung động muốn tận tình an ủi một phen.
Sở Chích Thiên không nhìn hết thảy điều này, anh kéo vành nón của mình, tận lực che khuất khuôn mặt mình, lạnh lùng thốt: “Chúng tôi còn phải đi, xin nhường đường!”
Lời nói không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên khiến cho sắc mặt của cô Hinh Nhi kia cứng đờ, cô không ngờ tới có nam nhân có thể không nhìn mị lực của cô, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nói không nên lời xuống không được đài.
Thanh niên phát sinh hỏa diễm kia thấy thái độ băng lãnh không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên, cậu ta thấy nữ thần trong cảm nhận của mình có chút xấu hổ, trong lòng bất mãn cường liệt, Hinh Nhi của cậu thế nào có thể bị loại lạnh nhạt này, vì vậy cậu ta cả giận nói: “Hinh Nhi đều đã nhận lỗi, anh thế nào có thể đối đãi cô ấy như vậy? Anh nhất định phải nhận lỗi với Hinh Nhi!”
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc, cậu trừng mắt to dùng ánh mắt nhìn của hiếm nhìn thanh niên xuất lời kinh người kia, nói đến người không mời tự đến, tự động gục xuống trước xe bọn họ chính là cô Hinh Nhi kia đi. . . Ảnh hưởng đến bọn họ lái xe lên đường là mấy người, chít chít nghiêng nghiêng cũng là mấy người. . . Chẳng qua thái độ của Sở Chích Thiên không biểu hiện như mấy người dự liệu, liền nhận định là bọn họ sai? Đây là tư duy gì a. . .
Não tàn, tuyệt đối não tàn! Tiêu Tử Lăng quả quyết phán đoán!