Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 120 : Vật tư, xâm chiếm không gian của lão đại!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


“Hừ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói, kêu cậu đi ra điều tra tin tức, tin tức không điều tra được ngược lại gặp phải tai họa cho tôi.” Lời nói của Tiêu Tử Lăng không nhận được sự đáp lại của Sở Tiểu Thất, lại dẫn tới sự bất mãn của Sở Chích Thiên.



Gây họa? Trời đất chứng giám, ai biết sẽ gặp phải đại biến thái chứ. Tiêu Tử Lăng khó nén vẻ mặt ủy khuất nói: “Em chỉ muốn tới hỏi tình hình mà thôi, ai biết nơi này có một tên đại biến thái. . .” Nói xong, cậu nhịn không được chà xát cánh tay của bản thân, trấn an da gà dựng thẳng lên của mình một chút, “Ngẫm lại đã cảm thấy buồn nôn.”



Sở Chích Thiên nhịn không được liếc mắt nhìn cậu, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng hấp dẫn người như thế? Chỉ thấy một đôi mắt to tròn trơn trơn có chút linh hoạt đang lóe sáng lóe sáng nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất có vẻ có chút đáng thương hề hề, trong tính trẻ con mang theo sự hồn nhiên ngây thơ, bộ dáng này quả thực chính là đang nói cho mọi người cậu thực sự rất dễ khi dễ.



Thế còn chưa hết, then chốt nhất chính là. . . Trong đầu Sở Chích Thiên hiện ra nụ cười rực rỡ ngọt mĩ ban nãy của Tiêu Tử Lăng. Anh bừng tỉnh, quả nhiên đã bị anh tìm được chỗ có vấn đề, vì vậy trong lòng anh bốc lên lửa ngầm, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo cậu đừng cười trước mặt người ngoài rồi sao?! Có phải cậu lại bằng mặt mà không bằng lòng với tôi hay không.”



Ách? Lão đại nhà cậu có nói qua lời này sao? Hình như có chút ấn tượng. . . Chỉ là cậu vừa mới cười sao? Tiêu Tử Lăng có chút nhớ không rõ, nhưng không hề gì, mặc kệ có cười hay hông, phủ nhận là được rồi. Vì vậy cậu nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kiên định tỏ vẻ bản thân hổng có trái với quy định của lão đại. Cho dù thực sự có cười, lúc này cũng phải liều chết không thừa nhận, dù sao lão đại nhà cậu không thấy, hổng có chứng cứ có phải hay không?



Sở Chích Thiên tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng một cái, tên nhóc này rời khỏi đường nhìn của anh sẽ xảy ra chuyện chọc phải phiền toái lớn. Vẫn là đặt bên người tương đối yên tâm a.



“Đi thôi!” Sở Chích Thiên thấy mọi chuyện đã cáo chung, liền chuẩn bị dẫn Tiêu Tử Lăng Sở Tiểu Thất rời đi. Lúc này, Tiêu Tử Lăng lại tỏ ý lão đại nhà mình chờ cậu một chút, cậu nhanh chóng leo lên chiếc xe nào đó mà cậu quan tâm. Lúc đó, xe thương vụ kia lấy ra hai bao thức ăn lớn cậu thấy rất rõ ràng, tuyệt đối đặt trên chiếc xe này.



Sở Chích Thiên thấy thế có chút nghi hoặc. Không biết Tiêu Tử Lăng muốn làm gì, bất quá thời gian chạy về doanh địa tuyệt không phải quá gấp, anh cũng liền bỏ mặc Tiêu Tử Lăng một chút, cũng coi như bù đắp tâm bị thương ban nãy của cậu.



Tiêu Tử Lăng vừa lên xe liền thấy ghế sau chất đầy túi, thoạt nhìn đối tượng đám người kia cướp đoạt ngày hôm nay không chỉ có xe thương vụ, còn có một số người đi đường vô tội khác, bất quá những cái đó hoàn toàn tiện nghi cho cậu rồi.




Hóa ra là đám người báo cho Sở Chích Thiên biết chuyện của Tiêu Tử Lăng, lúc đó bọn họ rời đi không bao lâu sau, trong lòng cô gái liền bất an, cô thực sự không có biện pháp quên khuôn mặt non nớt đáng yêu kia, luôn cảm thấy là do sự ích kỷ của bản thân đã đẩy thiếu niên đó vào tuyệt cảnh.



Thấy đứa trẻ nhà mình đứng ngồi không yên, cha của cô gái nhịn không được kiến nghị mọi người quay về xem, đương nhiên vì bảo chứng sự an toàn của bọn họ, chỉ là kiểm tra một chút ở cự ly xa.



Mấy người khác suy nghĩ cảm thấy nguy hiểm không lớn, cũng liền đồng ý. Vì vậy bọn họ quay đầu về lại. Chờ khi xe chạy đến cách địa điểm bọn họ xảy ra chuyện còn mấy trăm mét, liền thấy xa xa đột nhiên dâng lên lôi điện khổng lồ. Điện chớp sấm rền khiến người ta kinh sợ, thanh thế lớn đến mức làm cho cả bầu trời đều u ám biến sắc, khí thế kinh người đó khiến cho tất cả mọi người trên xe líu lưỡi.



Cảnh tượng đó duy trì thời gian tuyệt không dài, chỉ có hơn mười giây lôi điện đã biến mất toàn bộ, bọn họ khó nhịn sự hiếu kỳ trong lòng, lái xe thương vụ đến gần địa phương phát sinh lôi điện, lại phát hiện nơi đó chính là địa phương đám người kia đánh cướp, lúc này đã không còn dấu chân người.



Người thanh niên với cô gái đi xuống từ trong xe, thấy tro xám đầy đất, nhịn không được trên mặt hơi hơi biến sắc, cô gái lại càng chấn kinh hỏi: “Thế này đến tột cùng là chuyện gì?”



Người thanh niên kia thận trọng kiểm tra những phế liệu kia, sau khi đếm đếm số lượng mới nói: “Những cái này hẳn là xe của đám cướp cạn kia, xe việt dã của thiếu niên kia cùng với đồng bạn có lẽ không ở trong đó.”



Cô gái nghe xong lời này ánh mắt nhất thời lóe sáng lên, cô nhìn chăm chú vào đồng bạn của bản thân hưng phấn nói: “Anh họ, anh nói đạo thiểm điện khủng bố kia có phải là năng lực mà thiếu niên đó hoặc là đồng bạn của thiếu niên phát sinh hay không?”



Người thanh niên kia suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lời anh mang sự hâm mộ nói: “Thiếu niên đó không có loại khí thế đó, người ở xe việt dã kia có lẽ có, thực sự là kỹ năng cường đại a, hệ lôi điện, quả nhiên là dị năng cường đại nhất như trong nghe đồn.” Lúc đó khi đi quá vội vội vàng vàng, không có nghiêm túc nhìn người nọ trên xe một chút, hiện tại nhớ lại khí thế của người nọ vốn đúng là có chút không đơn giản, đáng tiếc anh không cách nào nhớ được khuôn mặt của anh ta.