Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 126 : Mộng du? Leo lên trên giường của lão đại?

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Tiêu Tử Lăng ngủ đến mơ mơ màng màng ôm lấy gối đầu nhà mình dùng sức cọ cọ, không biết vì sao, ngày hôm nay gối đầu của mình có chút đặc biệt, không chỉ có sờ thoải mái, còn có một luồng hương vị đặc biệt, khí tức nhàn nhạt ngửi đặc biệt khiến người ta an tâm, trong luồng khí tức này, cậu thực sự luyến tiếc mở mắt ra bò ra khỏi ổ chăn của cậu a.



Tiêu Tử Lăng không nỡ mà tiếp tục cọ cọ gối đầu dưới mặt, cọ đến mức chính gối đầu đều chịu không nổi trình độ dính ngán của Tiêu Tử Lăng, trực tiếp đẩy cậu ra. . .



Đẩy? Ách? Chẳng lẽ gối đầu mọc tay hay sao? Tiêu Tử Lăng cảm giác được có chút không thích hợp lập tức mở mắt ra, liền thấy phía trước bản thân có một khuôn mặt không ngừng tỏa ra khí lạnh, lúc này đang hung hăng nhìn cậu. Tình cảnh này quen thuộc quá phận, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn trong căn cứ Huy Hoàng? Ngủ ở trên cái giường kia? Vậy cái gọi là trở về tu luyện xông cấp gì gì đó trong đầu cậu là giấc mộng Nam Kha của cậu?



Nhìn Tiêu Tử Lăng ngủ đến mức có chút mơ hồ, còn chưa hoàn toàn khôi phục thần trí, Sở Chích Thiên nằm nghiêng nhịn không được lần nữa trừng nhìn cậu một cái, tên nhóc này vậy mà cũng có lúc ngủ không an ổn. . .



Anh ghét bỏ lau chùi chỗ trên ngực bị Tiêu Tử Lăng cọ, trông bộ dáng mơ hồ kia của Tiêu Tử Lăng, đã biết anh bị xem là gối ôm bự mà lợi dụng. Sở Chích Thiên quả nhiên hiểu Tiêu Tử Lăng rất rõ, thoáng cái đã đoán được chân tướng sự thực.



“Ách, Sở ca, em thế nào chạy lên trên giường của anh chứ?” Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn gian phòng quen thuộc, biết ký ức của bản thân không có sai lầm, bọn họ đích thật đã về tới trung tâm nghỉ phép, chẳng qua vì cái răng cậu lại nằm ở trên giường của Sở Chích Thiên?



Rõ ràng nhớ kỹ cậu đang tu luyện, sau đó đột phá. . . Ừm, còn có chuyện thiếu chút nữa bị Sở Chích Thiên hại cậu bạo thể. Đối với việc Thanh Tâm Thuật tự quyết định dẫn phát hậu quả nghiêm trọng, Tiêu Tử Lăng trực tiếp không nhìn, cậu quả quyết vứt trách nhiệm cho Sở Chích Thiên.



Lúc này, Sở Tiểu Thất chiếm cứ nửa cái giường còn lại bị động tĩnh bên Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đánh thức, nó đánh một cái ngáp thật bự. Dụi dụi hai mắt của mình, có chút mơ hồ nhìn hai người trên giường kia, không biết đôi người hôn ước này lại làm sao vậy. . .



Sở Chích Thiên khinh bỉ liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, nói: “Việc này phải hỏi cậu, chân mọc ở trên đùi cậu, tôi thế nào biết cậu leo giường tôi thế nào?” Sở Chích Thiên không có lòng tốt nói cho Tiêu Tử Lăng chân tướng, để cho cậu đoán đi.



Sở Tiểu Thất nhịn không được trộm liếc liếc Sở Chích Thiên một cái, không biết vì sao Sở Chích Thiên không nói cho Tiêu Tử Lăng chân tướng là do anh ta ôm lên. Sở Chích Thiên trực tiếp bắn qua một đạo lãnh quang, tỏ ý Sở Tiểu Thất ngủ của chính nó đi, đừng quản chuyện của bọn họ.
Sở Chích Thiên sửng sốt, lần trước khi anh làm như vậy, Tiêu Tử Lăng đã chạy trối chết a, không ngờ tới lần này lá gan của cậu ta ngược lại lớn hơn, vậy mà biết phản kích. Bất quá chỉ như vậy đã muốn khiến cho anh thu tay lại? Huống hồ. . .



Ý cười nơi khóe miệng Sở Chích Thiên càng đậm, anh lấy ngón tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý giở trò xấu cọ loạn ở trong lòng anh, nhấn nhấn bờ môi bởi vì động tác này của anh mà kinh ngạc ngơ ngẩn mở ra, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: “Tiểu Lăng đều đã bức thiết yêu cầu như thế, người làm đại ca tôi đây thế nào có thể cự tuyệt chứ.”



Cảm giác đầu tiên của Tiêu Tử Lăng chính là muốn chạy trốn, biểu hiện này của Sở Chích Thiên khiến cho trái tim cậu nhảy loạn như nai con, mợ nó, người nào a, khi mê hoặc người thì nam nữ đều giết a.



Khi cậu vừa định cự tuyệt, phát hiện ý cười chợt lóe mà qua trong mắt Sở Chích Thiên, đột nhiên lĩnh ngộ được cậu lại bị Sở Chích Thiên đùa giỡn. . .



Tâm tình cậu bi phẫn quyết định không thể để cho lão đại nhà mình đắc ý, vì vậy cậu làm ra ngôn hành cử chỉ cậu không thể tin được.



Tiêu Tử Lăng đột nhiên cười ngọt rộ lên, giơ lên cánh tay có chút mập mạp của trẻ con, vỗ tay kết thề với Sở Chích Thiên: “Như vậy chúng ta nói định rồi, Sở ca, từ giờ trở đi nửa giường còn lại của anh thuộc về em.” Nói xong, cậu thoáng ngẩng đầu, phi thường bình tĩnh leo xuống giường, rời đi.



Sở Chích Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng vênh váo tự đắc rời đi kia, không ngờ tới Tiêu Tử Lăng thế mà biểu hiện như vậy, ngược lại ngoài ý liệu của anh.



Tiêu Tử Lăng mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên quay đầu đắc ý lè đầu lưỡi của bản thân một chút về phía Sở Chích Thiên, làm một cái mặt quỷ bự. Không đợi Sở Chích Thiên phản ứng đã phanh một tiếng đóng lại cửa phòng, chạy trối chết.



Sở Chích Thiên rốt cục nở nhẹ nụ cười, tên nhóc này thế mà làm mặt quỷ với anh, xem ra ban nãy đích xác đã kích thích đến cậu rồi, bất quá, cùng giường với Tiêu Tử Lăng? Kỳ thực anh tuyệt không chống cự.