Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 142 : Bị lộ, mẹ của Tiểu Thất!

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Tiêu Tử Lăng suy nghĩ nửa ngày phát hiện cậu không có cách nào, trong lòng đặc biệt phiền muộn. Đáng hận, thế mà không thể thừa thắng xông lên, chẳng lẽ lần này lại phải bỏ dở nửa chừng? Vì sao lực nhẫn nại của lão đại nhà mình mạnh như thế? Mình đều đã làm đến mức này rồi, anh ta thế mà còn có thể nhịn được không buồn nôn? Chẳng lẽ thần kinh của cường giả bá chủ đều siêu cấp cường đại sao?



Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng ngồi ở trong lòng mang vẻ mặt quấn quýt, thì đã biết cậu nghĩ không ra được chiêu, tâm vốn treo chặt nhất thời buông xuống, hiện tại anh cũng rất sợ Tiêu Tử Lăng tiếp tục, lực nhẫn nại của anh đã tới điểm giới hạn, lập tức khống chế không được sắp tan vỡ. Xem ra nhất định phải tìm một nữ nhân để thư giải bản thân một chút, đây đã là chuyện lửa sém lông mày, anh thế mà ngay cả Tiêu Tử Lăng mặc vào trang phục nữ cũng có thể khiến cho anh dục hỏa đốt người, điều này có chút đáng sợ.



Cuối cùng cũng ngăn chặn được sự rối loạn trong cơ thể, Sở Chích Thiên vỗ vỗ Tiêu Tử Lăng ngồi ở trên người nói: “Cậu đã nghĩ không ra mê hoặc đại ca tôi đây thế nào, có phải nên ngoan ngoãn đi xuống hay không? Hơn nữa, mấy động tác tư thế này cậu học thực là khó coi, nửa điểm cảm giác mê hoặc cũng không có, tôi cũng không muốn nói gì, miễn cho quá đả kích cậu.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên vẫn rất lãnh tĩnh, một bộ dáng vân đạm phong khinh nói cho Tiêu Tử Lăng hết thảy việc cậu làm đều là vô dụng, thất bại, nửa điểm cũng không ảnh hưởng đến anh.



“Còn có, Tiểu Lăng, cậu phải nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không thể mặc loại y phục này, khó coi đến mức khiến người ta rất không thoải mái.” Sở Chích Thiên kéo kéo dây áo mảnh nhỏ trên bờ vai Tiêu Tử Lăng, lần nữa cảnh cáo.



Lời nói của Sở Chích Thiên triệt để chọc Tiêu Tử Lăng xù lông, thúc đẩy Tiêu Tử Lăng hạ một đại quyết tâm, cậu quyết định đồng quy vu tận cùng lão đại nhà mình, hai người cùng nhau buồn nôn chết đi.



Vì vậy cậu không nói hai lời, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn lại cái miệng lải nhải của Sở Chích Thiên. Sở Chích Thiên bị động tác bất ngờ này của Tiêu Tử Lăng trực tiếp làm sửng sốt, tên nhóc này đến tột cùng đang làm gì? Cậu ta điên rồi sao? (Ai bỉu anh chọc người ta xù lông chi ~(‾▽‾~ ))



Miệng của Tiêu Tử Lăng mềm mại thần kỳ, vậy mà khiến cho anh có một loại cảm giác ngòn ngọt ngán ngán, tay vốn muốn đẩy ra thoáng cái dừng lại. Tư vị tốt đẹp này khiến cho anh nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm.



Tiêu Tử Lăng cảm giác thấy môi mình bị thứ gì đó chạm đến, cảm thấy có chút gai ngứa khó chịu, Cậu không khỏi mở miệng, muốn dùng hàm răng mài vài cái để gãi ngứa, lại không ngờ rằng thứ đáng hận kia thế mà trực tiếp chui vào, cậu lập tức lĩnh ngộ được đó khẳng định là đầu lưỡi của Sở Chích Thiên, ách. . . Chẳng lẽ muốn tiến hành quyết đấu hôn lưỡi?




Tiêu Tử Lăng ở trong lòng Sở Chích Thiên vừa nghe lời này, nôn nóng rồi, chẳng lẽ lão đại muốn bán đứng cậu? Không muốn a, nếu như bị bọn họ hiểu lầm mình đang leo giường lão đại, vậy cậu còn có mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Không được, cậu phải ngăn cản lão đại, cậu lặng lẽ vạch ra một góc áo khoác, vươn ngón tay hung hăng ngắt thịt phần eo của Sở Chích Thiên trước mắt một phen, nhắc nhở lão đại nhà mình tuyệt đối không thể bán đứng cậu.



Lần này rất ác, cơ bắp của Sở Chích Thiên thoáng cái kéo căng, nhưng Sở Chích Thiên vẫn bảo trì biểu tình phần mặt bất biến, có thể thấy được lực nhẫn nại của anh quả nhiên rất mạnh. Biết Tiêu Tử Lăng trong lòng nôn nóng rồi, cánh tay Sở Chích Thiên ôm thắt lưng Tiêu Tử Lăng thắt chặt, trấn an Tiêu Tử Lăng nên an tâm một chút chớ nóng nảy.



Sở Chích Thiên trấn an xong Tiêu Tử Lăng rốt cục nói ra đáp án: “Cô ấy là mẹ của Tiểu Thất, Tiểu Thất, có phải hay không? Hửm?”



Tiêu Tử Lăng vừa nghe đáp án này nhất thời cả người thả lỏng xuống, cậu lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nhịn không được tán thưởng lão đại nhà mình quả nhiên nhanh trí, cậu làm sao lại không nghĩ tới lấy cớ này chứ.



Một tiếng hửm kia của Sở Chích Thiên ý vị cảnh cáo rất nồng, Tiểu Thất đương nhiên biết Sở lão đại là có ý gì, bất quá chuyện Tiêu Tử Lăng là mẹ của nó đã bị nói vô số lần, Tiểu Thất đã rất quen, vì vậy không có nửa điểm miễn cưỡng rất tự nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là người mẹ 13 tuổi của tôi.”



Nghe xong lời này, cả người Sở Chích Thiên nhất thời hắc tuyến, nhóc quỷ Tiểu Thất này, gật đầu thừa nhận là được rồi, còn vẽ rắn thêm chân nói người mẹ 13 tuổi là có ý gì? Ánh mắt lãnh liệt của anh quét về phía Sở Tiểu Thất, liền thấy một mạt đắc ý chợt lóe mà qua trên mặt Sở Tiểu Thất, tên nhóc này rõ ràng chính là cố ý, nó hung hăng đâm phía sau Sở Chích Thiên một đao, giẫm lên hình tượng sắp đổ nát của Sở Chích Thiên thêm một cước rắn chắc.



Tốt, Sở Tiểu Thất nhóc chờ đấy cho tôi. Sở Chích Thiên cho Sở Tiểu Thất một ánh mắt hung ác độc địa tuyệt đối.