Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 147 : Săn sóc, đàn em đây tốt bao nhiêu a
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Hai mắt của Tiêu Tử Lăng nửa nằm trong lòng Sở Chích Thiên vốn thất thần dại ra, rốt cục trong tiếng kêu gọi của Sở Chích Thiên đã tìm về được tiêu điểm, thấy khuôn mặt khiến người ta an tâm kia, cậu an tâm cười, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Sở ca, anh bị thương có nặng không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Sở Chích Thiên động dung nói: “Đương nhiên không có việc gì, đứa ngốc, cậu thế nào quên tôi có kỹ năng Hư Không, vậy mà không biết sống chết vận dụng loại kỹ năng không thành thục kia!”
Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng nhớ lại Sở Chích Thiên còn có kỹ năng có thể vô hiệu hóa bất kỳ công kích nào, lúc này mới phản ứng lại lúc đó thoạt nhìn Sở Chích Thiên bị thương rất nặng, kỳ thực là cố ý biểu hiện cho thủy thảo cấp năm xem, để cho thủy thảo cấp năm cho rằng anh bị đánh cho trọng thương đến sau cùng hôn mê.
Mặt Tiêu Tử Lăng đỏ tới mang tai, ban nãy cậu thế nào nôn nóng thành như vậy, triệt để mất đi lãnh tĩnh, thế mà quên lão đại nhà mình còn có loại năng lực nghịch thiên này, còn biểu hiện khó chấp nhận như vậy, thế mà khóc, thực sự quá mất mặt rồi. Cậu lặng lẽ liếc liếc Sở Chích Thiên lúc này đang quan tâm tình hình trong sông một cái, thầm nghĩ lão đại nhà mình chắc là hổng có phát hiện một màn cậu mất mặt kia nhỉ.
Tiêu Tử Lăng gãi gãi gương mặt đỏ lên của mình, vội vàng tìm một chủ đề hỏi: “Thủy thảo cấp năm kia thế nào rồi? Xem như là giải quyết xong rồi sao?” Tiêu Tử Lăng cảm thấy bến tàu là khắc tinh của cậu, hai lần cậu bị thương đều là phát sinh ở bến tàu, xem ra lần sau gặp phải bến tàu nữa, mình phải tránh một chút.
Được rồi, đây là phản ứng chân thực nhất của nhân vật chính với vật hy sinh, Sở Chích Thiên là nghênh khó mà lên, mà Tiêu Tử Lăng lại lựa chọn trốn tránh, sự lựa chọn bất đồng sẽ đúc ra hai nhân sinh bất đồng, vật hy sinh kỳ thực chính là hình thành như thế này.
Sở Chích Thiên không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chú vào mặt sông, bản thể của thủy thảo biến dị cấp năm kia vẫn còn quằn quại trong sông, đến bây giờ còn chưa chết, không hổ là giống biến dị cấp năm, sinh mệnh lực rất cường đại.
“Tiểu Lăng muốn giải quyết nó thế nào?” Sở Chích Thiên nhàn nhạt hỏi. Anh không có khả năng tha cho thủy thảo biến dị cấp năm đã thương tổn Tiêu Tử Lăng này, sở dĩ thả đến bây giờ chính là muốn hỏi ý kiến của Tiêu Tử Lăng, anh nên vì cậu mà xả cục tức này.
Tiêu Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bẻ xương rải tro!” Mụ nội nó. Thủy thảo biến dị này lúc đó đâm cậu đâm rất sảng a, cậu vẫn còn nhớ rõ sự đau đớn khi thân thể bị xúc tua đâm vào, không đốt nó thành tro tàn, cậu thực sự nuốt không trôi cục tức này.
Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên liền quát khẽ một cái: “Thiên La Địa Võng!”
Đạo Thiên La Địa Võng này tụ tập toàn bộ dị năng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên, nếu là yêu cầu của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên đương nhiên không có bất kỳ lưu thủ nào. Muốn bẻ xương rải tro nhất định phải làm được bẻ xương rải tro.
Chỉ thấy trên mặt sông của bến tàu xuất hiện lôi điện hào hùng, nó bao trùm trên toàn bộ mặt sông, chợt nghe thấy vô số tiếng điện xẹt chói tai kêu vang, đại khái qua ba phút, hết thảy dị năng lôi điện đều tiêu hao sạch sẽ. Lúc này mặt sông bị bao trùm rốt cục cũng lần nữa triển lộ ở trước mặt bọn họ.
Lúc này, trên mặt sông phủ kín vô số tro đen, bản thể cùng với những xúc tua của thủy thảo biến dị cấp năm đều bị giật thành một đống tro, dập dìu trôi nổi trên mặt sông, mà một viên tinh hạch lóe ánh xanh trong đó nhanh chóng chìm xuống đáy sông.
Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên cảm thấy rất có lý, liền gật gật đầu, chuẩn bị trở lại nghiêm túc nghiên cứu không gian của cậu. Từ sau khi cậu có không gian, ngoại trừ thu thập vật tư dự trữ, thứ khác đích xác không có nghiên cứu, về sau lại đi theo Sở Chích Thiên, cơ hội lợi dụng không gian càng thêm ít, càng không cần nói tới nghiên cứu, cho nên mới sẽ phát sinh khốn cảnh muốn dùng không gian lại không dùng được như ban nãy. Nếu không phải sau cùng Sở Chích Thiên dùng một chiêu định Càn Khôn, sợ rằng cậu không dễ dàng đào thoát trói buộc được như vậy.
Vì bảo chứng sự an toàn về sau, Tiêu Tử Lăng quyết định phải nghiêm túc nghiên cứu không gian của bản thân, dù sao đây là tuyệt chiêu bảo mệnh của cậu, không thể phát sinh loại chuyện囧như ban nãy nữa.
Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phối hợp thu toàn bộ vật tư trên bến tàu vào không gian của hai người, đương nhiên Tiêu Tử Lăng thu xong gần năm trăm container thì an vị ở một bên khôi phục linh lực, cậu hâm mộ nhìn Sở Chích Thiên không có bất kỳ trắc trở nào thu thập phạm vi lớn, lần nữa chứng minh sự chênh lệch giữa mình với nhân vật chính đó là lớn trong lớn lớn.
Sau cùng dưới sự xác nhận của Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng, toàn bộ vật tư nơi đây đã thu thập được hoàn tất. Sở Chích Thiên đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, một tay ôm cậu vào trong ngực.
Tiêu Tử Lăng cả kinh nói: “Sở ca, làm gì ôm em như vậy.” Nha vì cái răng lại là ôm kiểu công chúa, chẳng lẽ Sở Chích Thiên không biết như vậy cậu rất mất mặt sao?
Sở Chích Thiên nhìn nhìn mấy lỗ máu trên đùi với trên người Tiêu Tử Lăng, mặc dù dưới sự tu bổ của Thanh Tâm Thuật, máu tươi đã không còn chảy nữa, nhưng vết thương nhìn thấy mà giật mình này vẫn khiến cho Sở Chích Thiên không cách nào không lo lắng, anh nhếch mi nói: “Vết thương này của cậu, có thể cầm cự trở về được doanh địa?”
Tiêu Tử Lăng nhìn nhìn vết thương của mình, cũng thấy được việc này tương đối trắc trở, vì vậy cậu nói: “Sở ca có thể cõng em đi a, như vậy Sở ca cũng không mệt như thế nữa.”
“Chỉ bằng thân thể nhỏ này của cậu, ôm lấy căn bản không có trọng lượng gì, tôi mệt không được, bất quá cậu xác định nếu tôi cõng cậu, đè vết thương trên người cậu không đau?” Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, hỏi lại cậu một câu.
Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, phát hiện Sở Chích Thiên nói rất đúng, vì vậy cậu trầm mặc mặc kệ.
Dù sao ôm kiểu công chúa cũng không phải một lần hai lần, hơn nữa hiện tại đêm đen người vắng, làm chuyện xấu khẳng định sẽ không ai phát hiện, a phi, phi, phi, bị ôm kiểu công chúa là làm chuyện xấu sao? Nhiều nhất là mất cái mặt nhỏ mà thôi, bất quá hình như xác suất việc này bị phát hiện cũng không lớn.
Tiêu Tử Lăng an tâm, vì vậy cậu lớn mật ôm cổ Sở Chích Thiên, rúc cả người mình vào trong ngực Sở Chích Thiên.
Trông xem người làm đàn em cậu đây tốt bao nhiêu, săn sóc bao nhiêu a, còn biết giảm sức ép cho lão đại nhà mình, để cho lão đại nhà mình bớt được chút lực.