Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 156 : Không gian? Có lẽ là một vật sống?

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Sở Chích Thiên thấy chợ đêm rất u ám, dù sao chỉ là mượn đèn đường bên trong tường vây, thế nhưng người ở chợ đêm lại không ít, anh không cần suy nghĩ trực tiếp kéo tay Tiêu Tử Lăng lại. Đối mặt ánh mắt hồ nghi của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên nói đơn giản sáng tỏ: “Nhiều người.”



Tiêu Tử Lăng nghe vậy trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy tay trắng trắng mập mập của mình được bàn tay to của Sở Chích Thiên nắm gắt gao, nhiệt độ mà lòng bàn tay truyền qua, có một loại cảm giác an toàn khó diễn tả, loại bi thương tích tụ vốn khi tiến vào nơi đây thoáng cái tan hết. Cậu nhịn không được nắm lại tay lão đại một chút, dẫn tới ánh mắt khó hiểu của Sở Chích Thiên.



Đón ánh mắt của Sở Chích Thiên, chính là một nụ cười ngọt ngào của Tiêu Tử Lăng, một chữ “Ừm” nhẹ nhàng trong miệng, để biểu đạt tâm tình sung sướng của cậu lúc này.



Dưới dư quang của ánh đèn mông lung, nụ cười của Tiêu Tử Lăng vậy mà khiến cho Sở Chích Thiên cảm thấy tâm thần rung động, anh vội vàng quay đầu đi chỗ khác, đôi tai bị mái tóc bạc che khuất, đã đỏ bừng một mảnh. Về sau Sở Chích Thiên từng nghĩ, có phải chính là vào lúc này đã bị Tiêu Tử Lăng mê hoặc hay không?



Hai người tuyệt không nhiều lời, tay trong tay theo dòng người đi xem qua từng sạp từng sạp, thường thường ánh mắt đan xen, tự có một luồng ấm áp ở trong đó. Lúc này hai người tuyệt không chú ý tới, sự tương tác giữa bọn họ, bị người ở bên trong tường vây chú ý tới.



Trên nhà cao tầng không xa bên trong tường vây, một nhóm người đang ngắm nhìn nơi đây.



Người dẫn đầu, đột nhiên hử một tiếng, tỏ ý đàn em bên cạnh đưa kính viễn vọng qua. Gã dùng kính viễn vọng nghiêm túc nhìn, lúc này mới buông xuống nói: “Đôi không biết là người yêu hay là vợ chồng xuất hiện trong chợ đêm kia, trước đây chưa thấy qua, là mới tới?”



Đàn em bên cạnh nhanh chóng dùng kính viễn vọng thăm dò. Chỉ chốc lát sau đã tìm được đôi người theo như lời lão đại nhà mình, chỉ thấy một nam nhân anh tuấn tri kỷ bảo hộ một cô gái đáng yêu, ngăn trở dòng người sát qua cho cô, xem ra hẳn là một đôi vợ chồng son. Hơn nữa quả nhiên rất lạ mặt. Vì vậy hắn đáp: “Tín ca, hẳn là mấy ngày nay mới tới.”



“Cô gái kia rất đáng yêu a.” Tín ca nhàn nhạt nói.




Hắn nhìn nhìn mấy thứ còn lại, căn bản không có hứng thú lấy lại, thấy hai người này có chút hứng thú liền hỏi: “Mấy thứ khác nếu hai người còn có hứng thú, thì cho thêm hai bao nữa đi. . .” Có lẽ cảm thấy bản thân nói quá thách, vì vậy sửa lời, “Một bao cũng được, toàn bộ lấy đi đi.”



Tiêu Tử Lăng vừa nghe, lập tức nói với lão đại nhà mình: “Cho em một bao.” Sở dĩ cậu tự mình đòi Sở Chích Thiên, là sợ Sở Chích Thiên thoáng cái hào phóng trực tiếp vứt hai bao bánh bích quy áp súc qua. Phải biết rằng mạt thế, thức ăn rất trân quý, lão đại nhà mình phải nuôi nhiều người với sủng vật như vậy, mình nhất định phải giúp anh ta giữ, không thể để cho anh ta tiêu xài lung tung như thế.



Sở Chích Thiên làm sao không biết dụng ý của Tiêu Tử Lăng, ánh mắt khinh bỉ đó đã lộ rõ ý nghĩ của Tiêu Tử Lăng rồi. Anh gãi gãi mi tâm, không nói gì chuyển một bao bánh bích quy áp súc qua. Không ngờ tới hình tượng của anh ở trong cảm nhận của Tiêu Tử Lăng kém đến mức này a, vậy mà bị tên nhóc này cho rằng là người phô trương lãng phí?



Tiêu Tử Lăng cầm bánh bích quy trong tay đưa cho chủ sạp, lúc này mới lon ton lon ton góp nhặt lại mấy thứ trên mặt đất, kỳ thực cậu cũng rất có hứng thú đối với những thứ khác, dù sao không gian sẽ không vô duyên vô cớ có phản ứng với đồ vật nào đó, hơn nữa mấy thứ này vừa nhìn đã biết là xuất ra từ cùng một chỗ, không bài trừ còn có thứ tốt nào khác nữa ở trong đó.



Cậu móc ra một cái túi ni lông từ trong túi (moi trong không gian), nhất nhất chứa mấy thứ đó vô, sau đó rất tự nhiên giao cho Sở Chích Thiên bên người.



Sở Chích Thiên thản nhiên tiếp nhận túi, trong lòng lại đang cảm thán đàn em nhà mình càng ngày càng kiêu ngạo, sai sử anh thế mà thuận tay thần kỳ, đáng buồn hơn chính là anh vậy mà còn rất thích ý, không có nửa điểm khó chịu.



Tiêu Tử Lăng khi Sở Chích Thiên không chú ý, đặt hạt châu khiến cho không gian có phản ứng vào trong túi của mình, hiện tại cậu không dám để vào trong không gian, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, vẫn là chờ khi trở lại đoàn xe rồi nói đi.



Tiêu Tử Lăng giải quyết xong việc này rốt cục cũng đi tới sạp hàng thuộc về sư phụ của mình, trên sạp vẫn là mấy thứ quen thuộc kia, bao gồm cả thanh bảo kiếm vẫn luôn bồi bạn cậu cho đến chung kết ở kiếp trước kia, mỗi đường văn trên bảo kiếm cậu đều nhớ như in, điều này làm cho trong lòng Tiêu Tử Lăng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cậu đi đến trước sạp hàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ chuôi của thanh bảo kiếm đó, có chút lưu luyến quên về.