Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 159 : Hưởng dụng? Lão đại đố kị rồi

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Thanh âm thản nhiên đó của Sở Chích Thiên khiến cho hai mẹ con kinh hoảng thoáng ổn định lại tâm thần, người thanh niên cảm thấy dũng khí của bản thân lại về lại trên người, tuy rằng tay chân còn có chút cứng ngắc, nhưng rõ ràng nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hắn vừa mới mở cửa ra, liền thấy một đám người trực tiếp xông vào, chen hắn qua một bên.



Không gian vốn đã thập phần nhỏ hẹp, thoáng cái chen vào sáu bảy người, đã chen căn phòng này chật ních. Một người trong đó rõ ràng chính là đầu lĩnh của đám người này, mày gian mắt chuột, hoàn toàn là bộ dáng nhân vật phản diện chó săn trong sách. Gã chuyển ánh mắt gian, sau khi thấy Tiêu Tử Lăng thì ánh mắt sáng ngời, trong mắt tràn ngập dâm dục không hề che giấu, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng thấy rất chán ghét, tức giận bùng lên.



Sở Chích Thiên thấy thế ánh mắt lạnh lẽo, một luồng sát khí chợt lóe mà qua.



Người nọ chỉ vào Tiêu Tử Lăng, nói với người bên cạnh: “Chính là nữ nhân này, mang đi cho tao.”



Tiêu Tử Lăng sửng sốt, không ngờ tới cậu bị xem là nữ bị cướp đi, nghĩ chắc hẳn là kiệt tác của Tiểu Mao. Cậu phiền muộn trong lòng, một cái ảo thuật của con mèo ngốc đó, vậy mà chọc nhiều phiền phức như vậy cho cậu? Đáng chết! Giữa lúc Tiêu Tử Lăng oán giận Tiểu Mao, cậu chợt lóe linh quang, nghĩ tới có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này một chút. . .



Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói của kẻ đó, hai mắt thoáng híp lại, một luồng hàn khí lặng yên lan tràn ra. Ánh mắt lãnh liệt của anh rơi lên trên người kẻ dẫn đầu, một cái liếc mắt đó như nhìn một vật chết, anh cảm thấy kẻ này không còn có giá trị tồn tại trên thế giới này nữa.



Một đường điện hỏa lặng yên xuất hiện trên ngón tay Sở Chích Thiên, mắt thấy ngay sắp phát xạ ra, một cánh tay quen thuộc lặng yên đặt lên mu bàn tay của Sở Chích Thiên. Mặt mày Sở Chích Thiên thoáng nhếch, ném qua ánh mắt dò hỏi.



Tiêu Tử Lăng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tỏ ý trước tiên án binh bất động. Sở Chích Thiên đương nhiên biết Tiêu Tử Lăng là vì điều gì, xem ra cậu không tìm được Hồng Hiểu Lâm thì sẽ không bỏ qua. Vì vậy chỉ có thể tiếc nuối triệt tiêu kỹ năng của mình, để cho luồng điện hỏa giữa ngón tay chậm rãi biến mất, sau cùng triệt để vô tung vô ảnh.



Phụ nữ trung niên thấy những đại hán đó xông lên kéo người, nhanh chóng ngăn ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, khẩn cầu nói: “Tiền ca, cháu gái nhà tôi vừa đến không bao lâu, không biết lúc nào đã đắc tội Tiền ca ngài, tôi kêu nó nói lời xin lỗi với ngài, ngài đại ân đại đức tha cho nó đi.”



Tiền ca vừa nghe, lập tức cười nói: “Hắc hắc, không phải cô ta đắc tội tôi a, là ngày lành của cô ta đã tới, lão đại nhà tôi nhìn trúng cô ta, cô ta có thể được qua hầu hạ lão đại nhà tôi.” Lời nói của Tiền ca khiến cho sắc mặt phụ nữ trung niên triệt để trắng bệch, không ngờ tới chuyện bà lo lắng đã trở thành sự thật, bà chân tay luống cuống chỉ có thể kéo cánh tay Tiền ca cầu xin nói: “Tiền ca, cháu gái nhà tôi đã có chồng con, thế nào có tư cách đi hầu hạ thủ lĩnh chứ, nếu như thủ lĩnh tức giận, Tiền ca ngài cũng không có chỗ tốt a.” Nghe nói thủ lĩnh là không chỗ nào không có niềm vui, nếu như lần này chỉ là hoạt động lén săn mỹ của Tiền ca, có lẽ còn có cơ hội.
Gã thấy Tiêu Tử Lăng, ánh mắt lại càng sáng ngời, động tác dưới thân càng thêm kịch liệt, dường như sự xuất hiện của Tiêu Tử Lăng khiến cho tình dục của gã lại càng tràn đầy.



Tràng diện này khiến cho Tiêu Tử Lăng buồn nôn, cậu quả thực muốn xông lên trực tiếp diệt tên cặn bã đó. Mà lúc này cậu đột nhiên cảm giác thấy nhiệt độ của toàn bộ không khí giảm xuống rất nhiều, vậy mà có chút lạnh buốt. Ách. . . Lão đại nhà mình tới nhanh như vậy? Không biết anh ta núp ở đâu.



Người nọ dường như cũng bị khí lạnh đột nhiên này ảnh hưởng tính dục, gã rốt cục đứng thẳng lên, đĩnh đạc đứng ở nơi đó, cái tội căn kia triển lộ rõ ràng ở trước mặt mọi người, không chút nào cảm thấy hổ thẹn, thậm chí bộ dáng còn có chút đắc ý.



Tiêu Tử Lăng cười nhạo trong lòng, cái thứ con nít này cũng dám bày ra để mất mặt xấu hổ? Cái tên nhóc kia của lão đại nhà cậu mới gọi là được trời ưu ái kìa. Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ đột nhiên nghĩ đến, Sở Chích Thiên ngựa giống kiếp trước, có phải tên nhóc đó cũng là một trong những nguyên nhân hay không, không có mấy nữ nhân có thể chịu được dục vọng của anh ta? Vì vậy đơn giản mấy nữ nhân luân phiên lên?



Lúc này nữ nhân chỉ mặc bộ áo ngủ trong suốt chờ ở bên cạnh đi tới, cầm áo ngủ trong tay khoác lên cho Tín ca kia.



Tín ca tiện tay khoác áo ngủ, lúc này nữ nhân trên sô pha leo xuống, quỳ gối trước mặt Tín ca, cúi đầu nói: “Đa tạ chủ nhân sủng ái.”



Tín ca tùy ý phất tay kêu nữ nhân đó rời đi, lúc này mới ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chân của mình ngoắc nói với Tiêu Tử Lăng: “Đến, tiểu mỹ nhân, lại đây ngồi ở đây của ca ca, để cho ca ca tận tình nhìn một cái.”



Lời này vừa ra, toàn bộ đại sảnh rét lạnh một mảnh, không còn có loại ấm áp như lúc đầu nữa. Tín ca kia nhíu mày lớn tiếng nói: “Có phải hỏa long* hỏng rồi hay không? Thế nào nhiệt độ thấp như thế?” (*thiết bị sưởi được tạo dưới nền giường hoặc nền nhà, là những đường ống ngoằn ngoèo dẫn khí nóng, giống rồng lửa nên có tên hỏa long)



Tiêu Tử Lăng bĩu môi, hỏa long khẳng định không hư, chẳng qua lão đại nhà cậu giá lâm, hàn ý này, xem ra giá trị lửa giận của lão đại nhà mình rất cao a, thực sự là kỳ quái, là chuyện gì khiến cho lão đại tức giận như thế? Chẳng lẽ là một màn trước mắt? Cũng đúng, lão đại nhà mình đều chưa từng được hưởng dụng loại đãi ngộ hậu cung cấp quân vương thế này, tên thủ lĩnh căn cứ này thế mà lại hưởng dụng được. Ừ, lão đại nhà mình đó là đang đố kị.