Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 173 : Tiểu Lăng, con trai nhà ta giao cho cậu
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Sở Chích Thiên trong gian phòng liên tục né mấy lần công kích vô tình của lão ba nhà mình, đây còn là lão ba ruột sao? Tử địch mới có thể hạ thủ độc như vậy đi.
Sở Chích Thiên một bên né một bên nói thầm trong lòng, chợt nghe thấy oanh một tiếng nổ, một đường dây thiết bị bị lão ba nhà mình phá huỷ, đường dây đỏ trần trụi bên ngoài kia đang kể rõ sự bê kệch của nó, Sở Chích Thiên đau lòng a, nha, lần này, ít nhất một phần mười trấn nhỏ không có biện pháp mở điện. . . Chữa trị lại phải tốn bao nhiêu thời gian a.
Thấy lão ba nhà mình thực sự đánh ra cơn tức, cái gì cũng không để ý, nhanh chóng nhắc nhở: “Lão ba, đừng hủy nơi đây a, con trai ngài còn phải xây dựng căn cứ ở chỗ này nữa đó.” Chưa thấy qua lão ba nào dỡ chân tường như thế, con trai nhà mình muốn kiến công lập nghiệp không viện trợ còn làm hết mấy chuyện kéo chân sau, Sở Chích Thiên cảm thấy anh kỳ thực cũng rất bi ai.
“Con xây dựng căn cứ thì liên quan cái mông gì đến ta? Ai kêu con làm ta tức, cái thằng bất hiếu.” Kỳ thực Sở lão ba cũng có cùng ý nghĩ như Sở Chích Thiên, cảm thấy sinh ra đứa con trai đầu đất không chịu thông suốt như thế, nhân sinh của ông cũng rất bi ai.
Vì sao ông nhất định phải khiến cho Sở Chích Thiên nhận thức được điều đó chứ, đó là bởi vì đặc tính của người Sở gia là cùng tồn tại cả sự vô tình lẫn thâm tình. Nếu như cả đời Sở Chích Thiên không động tình, như vậy anh suốt đời sẽ là một lãng tử vô tình, bất kỳ kẻ nào cũng chỉ là đồ chơi của anh, đương nhiên, loại chuyện này Sở lão ba thấy không quan trọng, chỉ cần con trai nhà mình sống tốt, ngựa giống hay không ngựa giống đều không thành vấn đề. Nhưng nếu đã động tình. . . Được rồi, vậy anh cả đời này cơ bản đã định rồi, hai bên tình nguyện vậy chính là thần tiên quyến lữ, nếu như là một đầu lạnh một đầu nóng, không cần phải nói đó chính là cô đơn chung thân đến già.
Mà hiện tại trong ánh mắt con trai nhà mình tất cả đều là thâm tình, ông làm sao không biết đó là biểu hiện của động tình chứ, nếu như cứ để cho con trai nhà mình đần độn như vậy tiếp, lỡ mất tên nhóc bên ngoài kia. . . Được rồi, ông là một người cha hiền, không muốn thấy bộ dáng con trai nhà mình về sau chán chường uất ức không phấn chấn, vì vậy chỉ có thể phí sức cực nhọc cho tên nhóc thối nhà mình.
Sở lão ba càng nghĩ càng bi ai, uất khí trong lòng liền tăng lên, mắt bốc lên ánh đỏ muốn triệt để hủy diệt trung tâm nguồn năng lượng này, để cho con trai nhà mình đau lòng một chút. Vì vậy đường nhìn của ông bắt đầu liếc về phía thiết bị xung quanh, xem xem cái nào quý nhất, có thể khiến cho con trai nhà mình đau đến mức giậm chân nhất.
Thấy lực chú ý của lão ba nhà mình chuyển tới những thiết bị kia, Sở Chích Thiên nhất thời sốt ruột la lên: “Ba muốn con lấy đàn em nhà con, cũng phải lưu lại cho con một phần của cải dày chứ, bằng không nuôi không nổi đàn em con, khiến cho cậu ấy chạy mất, con đây phải kết hôn với ai a?” Tiểu Lăng, xin lỗi, vì căn cứ tương lai của chúng ta, cậu trước hết ủy khuất một chút đi.
Lâm Gia Bảo che miệng cười nói: “Còn có ai nữa? Chính là tên nhóc thối Sở Chích Thiên a!”
Lời này vừa nói ra, khiến cho Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Phắc, thiệt hay giả? Cô gái trước mắt vậy mà có thể sinh ra con trai lớn như Sở Chích Thiên? Cậu đột nhiên phát hiện tuy rằng ngoại hình của mình ấu trĩ ngây thơ chất phác, nhưng so sánh với người trước mắt, căn bản không đáng nhắc tới, đây mới là đồng nhan chân chính a, ngay cả con trai đều đã lớn như vậy, lại vẫn là một bộ dáng thiếu nữ tuổi thanh xuân, nha tới cùng bà mấy tuổi rồi?
Có lẽ tâm tình Tiêu Tử Lăng quấn quýt tuổi tác của bà quá cường liệt, Lâm Gia Bảo có điều cảm ngộ thấp giọng cười nói: “Đừng hoài nghi, thực sự, ta đều đã bốn mươi hai tuổi, già rồi. . .” Nói xong, thở dài một tiếng, thanh xuân không còn nữa a.
Phắc, như vậy tính ra không phải mười chín tuổi đã sinh con sao? Chẳng lẽ huyết thống của Sở gia đều thích luyến đồng? Chẳng phải trên người Sở Chích Thiên cũng đeo chuyện xấu dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sinh con cho anh ta sao. . . Ách, việc này hình như là do cậu làm ra, không thể quy tội trên người Sở Chích Thiên, thu hồi.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng vứt những chuyện có hay không đó ra sau đầu, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Hóa ra là bác gái a, bác gái sao lại nói lời đó, đều là Sở ca chiếu cố bọn con, theo Sở ca mới là sự may mắn của bọn con.” Đương nhiên phải dỗ tốt cha mẹ của lão đại, đó là đại Boss đó.
“Cậu cũng thấy theo con trai nhà ta là cậu may mắn?” Lâm Gia Bảo trực tiếp lựa chọn điều bản thân muốn nghe, chọn chọn lựa lựa liền biến thành những lời này.
Tiêu Tử Lăng sửng sốt, nhưng ngẫm lại cũng đúng như thế, liền gật gật đầu.