Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 177 : Huyết khế? Cùng hưởng Linh Phủ!
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Thức ăn là vảy ngược của Tiêu Tử Lăng, cậu quyết định không cho phép không gian đạp hư thức ăn mà cậu vất vả thu thập được như thế, tâm tình phẫn nộ kịch liệt chấn động lại khiến cho thứ gì đó trong không gian hơi hô ứng, không biết từ trong góc nào bay ra một món đồ dường như tròn mà không phải tròn, đi tới trung tâm không gian.
Tiêu Tử Lăng hết sức chăm chú vào trong không gian thấy được thứ kỳ quái đó, bỗng nhiên nhớ tới, đó không phải là thứ mà khi cậu ở Thân Thành, dưới nền đất trong sân viện nhà cũ có dây trường xuân cấp bốn, cậu Giám Định tất cả đều là dấu chấm hỏi, bởi vì hiếu kỳ mà khẩn cầu Sở Chích Thiên hỗ trợ lấy ra đó sao?
Chỉ thấy thứ đó vừa bay đến trung tâm không gian, liền bắt đầu tự động giải thể, bên trong lần nữa hiện ra một luồng năng lượng. Tiêu Tử Lăng âm thầm kêu khổ trong lòng, năng lượng hiện tại đều đã khiến cho cậu không cách nào thừa nhận rồi, giờ lại thêm một luồng, thế này không phải rõ ràng là muốn cho cậu ngỏm trước thời gian sao? Tiêu Tử Lăng đột nhiên có chút hối hận, hiểu rõ làm việc phải cẩn thận, có vài thứ không thể thôn phệ bậy.
Giữa lúc Tiêu Tử Lăng cho rằng khó thoát kiếp nạn này, chuẩn bị lần nữa thừa nhận năng lượng áp bách, lại phát hiện chuyện lông gì cũng không có, luồng năng lượng kia vừa bộc phát ra, không thể nói là im hơi lặng tiếng, nhưng lại tuyệt nhiên bất đồng với năng lượng bạo ngược mà ngọc trụy bạo liệt. Tiêu Tử Lăng cảm thấy hai loại năng lượng này thật giống như là hai cực đoan một chính một phản. Nó xuất hiện, vừa vặn trung hoà năng lượng điên cuồng bạo động của ngọc trụy, nhanh chóng dung hợp để cho năng lượng trong không gian từ từ bình ổn lại.
Sở Chích Thiên toàn thể xác lẫn tâm thần dùng Cấm Không để áp chế năng lượng mà Tiêu Tử Lăng bạo liệt, cảm thụ càng thêm mẫn cảm hơn so với Tiêu Tử Lăng. Đầu mi anh nhất thời thả lỏng, thế tiến công của năng lượng thể bạo liệt vốn kịch liệt đối kháng với Sở Chích Thiên thoáng cái chuyển yếu, sau đó từng chút từng chút trở nên ôn hòa. Đến sau cùng nó thậm chí không nhìn đến Cấm Không áp chế nó, toàn bộ tụ tập dung hợp về phía trái tim của Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên cảm nhận được điểm này, lúc đầu anh theo tính phản xạ muốn ngăn cản lại, nhưng nghĩ đến luồng năng lượng này là do thân thể Tiêu Tử Lăng bùng nổ, hơn nữa đã ôn hòa không bạo liệt nữa. Nghĩ chắc sẽ không bất lợi đối với Tiêu Tử Lăng, có lẽ còn có điều tăng ích đối với cậu. Sở Chích Thiên nghĩ như vậy lựa chọn đứng xem, nhưng cho dù như vậy, nắm tay của anh vẫn nắm chặt, hết sức chăm chú vào trên người Tiêu Tử Lăng, kỹ năng Cấm Không của anh không thu hồi, tiếp tục bao phủ ở xung quanh bọn họ, vạn nhất có tình hình gì, anh có thể áp chế được trước tiên, hộ giá hộ tống cho Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng thoáng cái nghĩ tới cùng hưởng, chẳng lẽ việc cùng hưởng đó có thể không trải qua qua sự cho phép của chủ nhân cậu đây, có thể một mình tiến vào sao? Ít nhất, muốn vào cũng phải gõ cửa một chút, đúng không? Bằng không không phải chủ nhân cậu đây quá kém cỏi rồi? Mụ nội nó, một chút nhân quyền cũng hổng có.
Nói đến Sở Chích Thiên khi phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu vậy mà nghe thấy một thanh âm hào hùng: “Cùng hưởng Linh Phủ, huyết khế thành!”
Sau đó trong đầu xuất hiện một không gian, trong đại sảnh xa hoa có một cái đỉnh lớn. Một bóng lưng như ẩn như hiện ở trước mặt đỉnh, Sở Chích Thiên biết đó khẳng định chính là linh hồn thể của Tiêu Tử Lăng. Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, vì sao anh sẽ chạy vào trong không gian này. Nhưng thấy Tiêu Tử Lăng an toàn đứng ở trước mặt anh, toàn bộ tâm tình của Sở Chích Thiên đều thả lỏng, anh tham lam nhìn bóng lưng quen thuộc kia, dường như đã không gặp cả một đời rồi vậy.
Có lẽ ánh nhìn chăm chú của anh khiến cho Tiêu Tử Lăng có điều cảm giác, liền thấy cậu đột ngột quay đầu lại, sắc mặt Tiêu Tử Lăng tuyệt không dễ nhìn, thấy thân ảnh của anh xuất hiện thì sửng sốt ngắn hạn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục thập phần ủy khuất nói: “Sở ca, anh thế nào tới nơi này?” Biểu tình đó thật giống như thấy được cứu tinh vậy, xem ra Tiêu Tử Lăng một mình ở chỗ này lo lắng hãi hùng đã rất lâu rồi.
Tâm Sở Chích Thiên bắt đầu đau lên, trong khoảng thời gian đàn em của anh một mình bị nhốt ở chỗ này khẳng định rất sợ hãi, vẻ mặt của cậu ngữ khí của cậu, ngay cả câu nói cũng đều ẩn ẩn để lộ ra những tin tức này. (Khụ khụ, Sở lão đại, thật không biết anh thế nào có thể nhìn ra mấy thứ đó, Tiêu Tử Lăng đó là do trở tay không kịp, rõ ràng không biết đối mặt anh như thế nào. . . Chỉ có thể nói nam nhân rơi vào trong tình yêu thực sự rất ngốc.) (