Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 194 : Biến thái? Sự phản kích của Tiêu Tử Lăng!

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Sở Chích Thiên biến thành tiêu điểm của mọi người, khóe miệng mang nụ cười nhẹ nhàng nhìn quét một vòng, lễ độ gật đầu chào hỏi với hết thảy những người đang nhìn chăm chú nơi đây, thái độ ấm áp như tắm gió xuân này thoáng cái đã khiến cho địch ý của người xung quanh biến mất hầu như không còn, không ít người lần lượt gật đầu đáp lại Sở Chích Thiên.



Trần Cảnh Văn trở lại trong lòng Đổng Hạo Triết trùng hợp thấy được một màn dường như đã từng thấy qua này, cả người nhất thời sửng sốt, Đổng Hạo Triết dường như biết sự biến hóa trong lòng Trần Cảnh Văn, hai tay anh ôm lấy Trần Cảnh Văn, để cho đường nhìn của anh ta rơi lên trên người mình, lúc này mới cúi đầu ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Thu liễm chút cho tớ, hiện tại cậu là bạn gái thân mật của tớ đấy.”



Lời nói của Đổng Hạo Triết khiến cho vẻ mặt Trần Cảnh Văn khôi phục bình thường, anh liếc mắt một cái trừng qua, tức giận bởi lời nói không biết sống chết của Đổng Hạo Triết, hừ lạnh nói nhỏ: “Đổng Hạo Triết, cậu nói lời vô liêm sỉ gì đó? Chờ lát nữa tôi cho cậu đẹp mặt.”



Trần Cảnh Văn tự nhận ánh mắt của bản thân là uy hiếp, thế nhưng ở trong mắt Đổng Hạo Triết lại là một phong cảnh khác, không thể nghi ngờ ánh mắt này tràn ngập sự khiêu khích, tâm thần cả người anh rung động, không chút suy nghĩ trực tiếp cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng lầm bầm không ngớt kia, hành động bất ngờ này khiến cho Trần Cảnh Văn tắt tiếng, thoáng chốc mờ mịt.



Nụ hôn này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Đổng Hạo Triết rất nhanh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm cảnh cáo: “A Văn, tớ đã nhịn rất lâu rồi, đừng nỗ lực khiêu khích tính nhẫn nại của tớ.”



Lời nói tràn ngập uy hiếp này khiến cho toàn bộ lông hồ ly của Trần Cảnh Văn xù lên, anh cảm thấy hình như mọi chuyện đã không khống chế được, động tác bất ngờ này của Đổng Hạo Triết cho anh biết mọi chuyện đã thoát ly khỏi sự khống chế của anh, Đổng Hạo Triết mà anh vẫn luôn cho rằng là kiên cường hàm hậu vì sao sẽ nói ra loại lời này? Chẳng lẽ trước đây trong bất tri bất giác anh đã xem nhẹ điều gì đó?



Lúc này Sở Chích Thiên nụ cười đầy mặt trò chuyện với nữ sĩ quan kia, những lời nói nhìn như buồn chán đó, rất có thể mang theo một số tin tức hữu dụng, đây cũng là lý do anh nhẫn nại nói chuyện phiếm với cô ta, bất quá anh có thể ‘nhất tâm nhị dụng’ đã tìm được chuyện khiến cho anh thích làm, bàn tay to vốn an ổn đặt ở phần eo Tiêu Tử Lăng, bắt đầu vô ý thức vuốt ve. . .



Tiêu Tử Lăng mang vẻ bề ngoài nhát gan rúc ở trong lòng Sở Chích Thiên, thập phần an phận, trong lòng lại đang hận không thể chém cái bàn tay to hạnh kiểm xấu trên thắt lưng. Mụ nội nó, anh ôm thì ôm đi, ngón tay mờ ám đảo quanh ở chỗ đó là có ý gì?? Chẳng lẽ thấy nữ sĩ quan kia nên xuân tâm nhộn nhạo? Muốn ngựa giống? Thế nhưng lão đại anh muốn ngựa giống muốn ám chỉ, thì nên trực tiếp tìm tới nữ sĩ quan kia đi chứ? Đảo quanh trên thắt lưng tôi có tác dụng cái mông? Chẳng lẽ anh còn trông cậy vào cô ta có thể tâm linh tương thông với anh hay sao?



Không đề cập tới Tiêu Tử Lăng nôn máng trong lòng, mọi người dưới sự an bài của nữ sĩ quan, chứng thực được địa phương nghỉ ngơi. Bọn anh tới không tính là sớm, gian phòng tốt đều đã bị người của căn cứ khác chiếm cứ, chỉ có tầng thứ tư còn có mấy gian phòng có thể dung nạp được mọi người bọn anh, mà Sở Chích Thiên với Đổng Hạo Triết thì mỗi người được phân tới một gian phòng lớn xa hoa.




Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng khủng hoảng, toàn thân phát run, cậu liều mạng lắc đầu, nỗ lực nói cho nam nhân trước mắt, cậu thực sự không có nửa điểm tâm gây rối.



Sở Chích Thiên đột nhiên quay đầu ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm chỗ nào đó, vẻ mặt thâm độc nói: “Xem đủ rồi? Đừng thăm dò sự kiên trì của tôi, chỉ một lần này.” Nói xong, một đạo lôi điện trong tay bay qua, chợt nghe thấy trên đỉnh thông đạo ở cửa bùm bùm vang loạn một trận, sau đó một luồng khói đen tỏa ra.



Trong phòng giám thị, một chiến sĩ quan sát thiết bị giám thị lầu bốn, đột nhiên cả kinh nhảy lên, chiến hữu bên cạnh nhao nhao quay đầu nhìn hắn, quan tâm hỏi: “Tiểu Khố, thế nào vậy?”



Tiểu Khố thật vất vả mới trấn an xuống được tái tim sắp nhảy khỏi ngực, hắn kinh hoảng chưa định nói: “Lầu bốn có một thủ lĩnh căn cứ, hắn đã phát hiện chúng ta.”



Chiến hữu bên cạnh vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi: “Đừng khẩn trương, thủ lĩnh phát hiện thiết bị giám thị có rất nhiều, không cần khẩn trương như vậy, có phải còn hủy thiết bị giám thị không?”



Tiểu Khố gật gật đầu, hắn sầu khổ đầy mặt nhìn một mảnh màu đen trong màn hình hắn giám thị, không chỉ có thủ lĩnh đó, người còn lại cũng làm như thế.



“ĐIều này rất bình thường, bên trên cũng không trông cậy vào những cái này tạo nên được hiệu quả gì, phải biết rằng những thủ lĩnh căn cứ đó không có mấy ai dễ đối phó, đều là một số tên duy ngã độc tôn tính cách nóng nảy, cậu chỉ cần đem tình hình báo lên là được.”



Tiểu Khố nói lời cảm tạ với chiến hữu an ủi hắn bên cạnh, hắn không cách nào nói với chiến hữu, ánh mắt của thủ lĩnh kia quá âm độc, trong nháy mắt đó hắn thế mà cho rằng hắn đã bị độc xà nhìn chằm chằm, giây tiếp theo có thể sẽ bị cắn chết. Trong lòng nhịn không được lo lắng cho thiếu nữ hồn nhiên đáng yêu kia, cô ấy thực sự có thể sống sót trong tay loại người khủng bố đó sao?